Editor: Kiều Tiếu
Ngày hôm qua, cô có uống chút champagne.
Nghĩ như vậy, cô nhìn Quyền Tự, ngón tay chạm nhẹ lên chỗ dị ứng trên người hắn.
Đây là, vì hôn nên dị ứng?
Một giờ sau.
Phòng VIP của khách sạn Cảnh Thành.
Quyền Tự đang nằm truyền dịch trên giường, mí mắt rũ xuống, đối với việc dị ứng lần này tựa hồ cũng không để trong lòng, ngược lại nhìn qua có vẻ tâm tình cực tốt.
Nhưng mà, vẻ mặt của bác sĩ chủ trị lại vô cùng nghiêm túc,
“Quyền tiên sinh, chắc là ngài đã biết rõ thể chất của ngài. Nếu phát hiện dị ứng thì phải nên sớm tới tìm tôi. Vì hành động cứng rắn chịu đựng một đêm này của ngài mà dị ứng càng thêm nghiêm trọng.”
Nói xong, bác sĩ chủ trị dừng một chút, thấy Quyền Tự không có chút phản ứng gì.
Mấy chuyện này, người bệnh trước mặt căn bản không thèm để ý:).
Nói cũng vô ích.
Chỉ có thể đi ra phòng khách, bắt đầu dặn dò những việc cần chú ý với Nam Tinh.
“Thuốc mỡ này, một ngày bôi hai lần. Kiêng ăn cay, cũng không được ăn đồ quá nóng.”
Nam Tinh gật gật đầu, nhận lấy thuốc mỡ.
“Vâng, tôi nhớ kỹ.”
Trước khi bác sĩ chủ trị rời đi, nhịn không được nhìn thoáng qua Nam Tinh.
“Sau khi uống rượu xong, tốt nhất không nên túng dục.”
Nam Tinh nhéo thuốc mỡ, có chút xấu hổ, nhưng bị bác sĩ chủ trị nhìn chằm chằm, cô vẫn lên tiếng.
“Vâng.”
Nhìn thấy Nam Tinh ngoan ngoãn gật đầu, bác sĩ chủ trị yên lòng.
Lúc này mới rời đi.
Nam Tinh nhéo chặt tuýp thuốc mỡ, đi đến trong phòng, bôi thuốc cho hắn.
Kéo quần áo của hắn ra, thì đập vào mắt là những dấu hôn đan xen với những dấu cắn trên người hắn.
Trên da thịt, một mảnh sưng đỏ dị ứng và những dấu vết xanh xanh tím tím phá lệ rõ ràng.
Cứ nghĩ đến việc bác sĩ ban nãy đã nhìn thấy cả rồi, Nam Tinh liền nhịn không được cầm thuốc mỡ che đậy tất cả những vết đó.
Lông mi đen dài của Quyền Tự run run, tiếng nói nghẹn ngào.
“Tiểu Hoa, đau.”
Nam Tinh duỗi tay che miệng hắn lại, không cho hắn kêu.
Hắn đau chỗ nào cơ chứ, ngày hôm qua lúc cô cắn hắn cũng không thấy hắn kêu đau, ngược lại càng hăng hái.
Khi Tống Cảnh Hiên lảo đảo lắc lư đi vào, thì nhìn thấy cảnh tượng Quyền Tự bị ức hiếp.
Tống Cảnh Hiên dựa vào cạnh cửa, nhướn cao mày, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc.
“Chậc chậc chậc chậc. Cô bạn nhỏ cũng thật thô bạo.”
Một trận tán thưởng.
Chờ đến khi Nam Tinh bôi thuốc mỡ cho Quyền Tự xong, lui về sau một bước, Tống Cảnh Hiên mắt sắc rất nhanh phát hiện những dấu vết ái muội trên người Quyền Tự.
Giây tiếp theo, hắn gỡ kính râm xuống, như thể phát hiện đại lục mới.
“Quyền Tự, chú đây là, cùng nữ nhân lên giường??”
Lời nói trắng ra như vậy, nháy mắt làm cho cả căn phòng đều yên tĩnh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào mép giường lại lần nữa cảm thán.
“Chậc chậc chậc, không phải chú xem thường những người bìnhthường như bọn tôi hay sao? Không phải cảm thấy chỉ cần chạm vào một chút thôi cũng sẽ làm ô uế tay chú hay sao? Vậy đây là ý tứ gì?
Chú cho phép nữ nhân kia cắn chú thành như vậy? Thế nào? Chú chạm vào người khác thì ngại dơ, người khác chạm vào chú thì chú lại vui??
“Tôi thật tò mò a, cô gái kia hiện tại thế nào? Không bị chú làm chết trên giường đó chứ?”
Tống Cảnh Hiên nói xong, ánh mắt chợt rơi xuống người Nam Tinh.
Trên người Nam Tinh mặc một bộ quần áo che chắn kín mít, không thể nhìn rõ cái gì.
Nhưng miệng cô bị cắn sưng lên, hai mắt phiếm hồng, một bộ dáng di chứng sau khi túng dục.
Tống Cảnh Hiên nhìn chằm chằm Nam Tinh, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia hiểu rõ, không biết là quá kinh ngạc hay là thế nào, có chút trố mắt.
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, liếc hắn, thanh âm khàn khàn.
“Xem đủ rồi?”
Tống Cảnh Hiên cầm chặt kính râm, lui về sau hai bước.
“Anh đi, anh đi đây.”
Nói xong, liền xoay người rời khỏi phòng.
Thái độ của Tống Cảnh Hiên không biết là sao.
Chờ Nam Tinh ra khỏi phòng, bước vào phòng khách.
Phát hiện Tống Cảnh Hiên đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy Nam Tinh, hắn từ trên ghế đứng lên.
Bắt đầu lượn lờ chung quanh Nam Tinh, trong mắt tất cả đều là đánh giá.
Nam Tinh rót một chén nước, bước chân dừng lại.
“Có việc?”
Đôi tay của Tống Cảnh Hiên nhét vào túi, lảo đảo lắc lư đi vòng quanh, trước hết là lơ đãng liếc về phía phòng ngủ một cái.
Xác định Quyền Tự không thể nhìn thấy, sau đó hắn lập tức tiến đến trước mặt Nam Tinh, hạ giọng.
“Cô bạn nhỏ, đêm qua hắn có làm việc gì quá mức với cháu không?”
Nam Tinh nắm chặt cái ly, mặt vô biểu tình.
Cái ông chú quái dị này, biết ngay sẽ không hỏi ra vấn đề nào bình thường mà.
Sau đó Tống Cảnh Hiên lại hỏi.
“Cháu hiểu lầm, không phải chú muốn nghe kể chi tiết chuyện trên giường của hai người đâu, chỉ muốn hỏi một chút xem... cánh tay này, cái chân này của cháu, không bị sao chứ? Có gãy hay không?”
Càng nói, hắn càng hỏi mấy chuyện không đâu.
Tống Cảnh Hiên trên dưới đánh giá Nam Tinh, nói thầm một câu.
“Thật đúng là kỳ quái a, vậy cháu lại hoàn hảo không tổn hao gì được nhỉ? Hắn thế nhưng lại lăn giường với cháu a. Sao có thể chứ?”
Nam Tinh nghe lời hắn nói, thực nhạy bén nhận ra được có điều gì đó mà cô chưa biết.
“Chú muốn nói cái gì?”
Tống Cảnh Hiên suy nghĩ một lát.
“Tuy hắn đúng là một người bệnh, nhưng cháu tốt nhất không nên coi hắn trở thành một người bệnh suy yếu không thể tự gánh vác. Cô bạn nhỏ, nếu cháu phát hiện hắn có chỗ nào không thích hợp, cháu phải tự mình cách xa hắn một chút, hoặc có thể gọi điện thoại cho chú.”
Định nghĩa từ “suy yếu” đối với Quyền Tự, không thể hiểu theo hai chữ “suy yếu” đối với những người bình thường.
Nam Tinh lẳng lặng nhìn hắn.
Tống Cảnh Hiên giải thích.
“Cho dù có suy yếu đi chăng nữa, cũng có thể dùng một tay bóp nát xương của cháu.”
Cho nên, khi hắn kích động lên, nhỡ không thể khống chế thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Ai biết được hắn có thể kích động bóp chết nữ nhân đã lăn giường với hắn hay không.
Nhưng mà nếu là trước kia, hắn căn bản không cần lo lắng điều này.
Bởi vì tên biến thái Quyền Tự kia, căn bản sẽ không coi trọng bất kỳ nữ nhân nào.
Nhưng, hết thảy chỉ là trước kia, giờ đây có cô bạn nhỏ xuất hiện, tất cả những điều đó đều tan vỡ cả rồi.
Tống Cảnh Hiên mới vừa nói dứt câu.
Trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến âm thanh ho khụ khụ.
Hắn lập tức dừng miệng, đeo kính râm lên.
“Cô bạn nhỏ, chú lui trước đây.”
Nói xong, Tống Cảnh Hiên nghênh ngang rời đi.
Nam Tinh cầm ly nước lại lần nữa đi vào phòng, nhìn thấy Quyền Tự đang bày ra vẻ mặt ốm yếu dựa vào đầu giường.
Tí tách, kim truyền dịch đang không ngừng truyền dịch vào trong cơ thể hắn.
Nam Tinh ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua bó hoa hồng xanh trên đầu giường.
Đó là bó hoa hai ngày trước cô mua tặng hắn.
Tuy rằng được chăm sóc cực tốt, nhưng cánh hoa vẫn có chút héo.
Quay sang nhìn Quyền Tự một cái.
Nghĩ tới ngũ cảm nhạy bén hơn hẳn người bình thường của hắn.
Cô ôm bó hoa kia đi ra cửa, đặt bên ngoài phòng khách, sau đó mới quay về.
Chỉ là cô vừa mới quay đầu, không biết từ khi nào, Quyền Tự xuất hiện bên người cô, dùng tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Nam Tinh sửng sốt, sau đó ánh mắt rời xuống mu bàn tay của hắn.
Chỗ bị hắn dùng sức rút kim tiêm ra ngoài đang không ngừng chảy máu.
Nam Tinh không chút nghĩ ngợi, duỗi tay bịt chặt miệng vết thương, hơi nhíu mày.
“Anh làm gì?”
Thanh âm của Quyền Tự nghe không rõ là vui mừng hay tức giận.
“Bị hắn dọa rồi? Cảm thấy sẽ có một ngày anh làm chết em?”
Những giọt máu không ngừng chảy ra ngoài, nhỏ giọt xuống thảm lông dê, nhanh chóng nhuộm thành một mảng đỏ tươi.
Nam Tinh muốn kéo hắn đi về phía sô pha, nhưng Quyền Tự vẫn đứng im tại chỗ đó không buồn nhúc nhích, đã thế còn càng ngày càng nắm chặt lấy cổ tay cô.