Editor: Kiều Tiếu
Trong phòng học, có hơn hai mươi sinh viên đang ngồi.
Trước mặt mỗi người đều được trang bị một notebook, trai gái đều có, không khí lúc này có chút náo nhiệt.
Trên bục giảng có hai nhân viên kỹ thuật đang ngồi.
Dưới bục giảng, có một sinh viên trong đó mở miệng.
“Huấn luyện viên, trình độ của ngài thế này là không được a, trò chơi đơn giản như vậy mà cũng không chơi được, ngài bảo chúng tôi làm sao có thể tin tưởng trình độ của ngài đây?”
Người nói chuyện là một nam sinh, trên mặt đeo một mắt kính khung đen rất dày, cậu đó mặt một chiếc áo cổ vuông, tuy rằng giọng điệu là nói giỡn, nhưng ánh mắt lại bộc lộ rõ vẻ hoài nghi đối với năng lực của hai gã kỹ thuật viên trên bục giảng.
Nam Tinh nhìn thoáng qua máy tính trên bục giảng.
Họ đang chơi một trò chơi vượt ải nho nhỏ, trò chơi rất đơn giản, đánh giá mức độ hoàn thành dựa trên số lượng dưa hấu đón được.
Mặt trên không ngừng rơi xuống những quả dưa hấu kèm theo những quả bom, người chơi trò chơi chỉ cần trong vòng 1 phút đón được 30 trái dưa hấu thì được coi là qua cửa.
Chờ hai kỹ thuật viên chơi xong lượt chơi này, họ liếc nhau một cái, lắc đầu cười khổ.
“Trò chơi này, rất khó chơi a.”
Chỉ thấy trên màn hình máy tính của từng người bọn họ hiển thị lên thông báo [Tiến độ hoàn thành đạt 99%, trò chơi thất bại.]
Vì trò chơi này, bọn họ đã bị vây khốn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Vừa đến nơi này, vốn là vì quân đội muốn tuyển người, kết quả ngược lại bị mấy tên nhãi ranh này bày ra một trò, một vừa hai phải bắt họ phải chơi trò chơi tiếp nhận dưa hấu gì đó để chứng minh năng lực bản thân.
Vốn cho rằng trò chơi này rất đơn giản, nhưng mà lại không nghĩ đến nó sẽ làm khó cả hai kỹ thuật viên.
Tống Cảnh Hiên nhìn mấy tên nhóc ranh dưới bục giảng, chậc một tiếng.
Hắn lui về sau một bước, đứng bên cạnh Nam Tinh.
“Cô bạn nhỏ, cháu thử đi.”
Nam Tinh liếc mắt nhìn Tống Cảnh Hiên một cái, thờ ơ.
“Mấy việc cố sức mà không có lợi này, tôi không muốn làm cho lắm.”
Vừa rồi còn cười nhạo cô, hiện giờ lại muốn nhờ cô hỗ trợ? Nằm mơ.
Tống Cảnh Hiên tiến tới trước mặt Nam Tinh.
“Nếu cháu có thể giải quyết êm xuôi chuyện này, chú sẽ nói cho cháu một bí mật của Quyền Tự.”
Hắn không chút do dự bán đứng Quyền Tự.
Anh em, sinh ra là để bán đứng trong những giây phút mấu chốt như thế này.
Nghe đến đây, Nam Tinh mới có chút phản ứng, quay sang nhìn hắn như thể để xác nhận tính chân thật của câu nói này.
Thẳng đến khi nhìn thấy Tống Cảnh Hiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, Nam Tinh lúc này mới đi lên bục giảng.
Thấy hai nhân viên kỹ thuật thật sự toàn tâm toàn ý ngồi trên ghế thử đón dưa hấu, Nam Tinh chớp chớp mắt.
Một nhân viên kỹ thuật trong đó nhường lại chỗ ngồi, nhịn không được nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.
“Thượng giáo, vị này là do ngài mời đến?”
Nói xong, ánh mắt dừng trên người Nam Tinh đánh giá một vòng, đây vẫn chỉ là một sinh viên nhỉ? Trên người còn mặc đồng phục quân huấn, là sinh viên năm nhất a.
Tống Cảnh Hiên gật đầu.
“Để cô ấy thử xem.”
Thiếu niên mặc áo sam cổ vuông ngồi dưới bục giảng kia chậc chậc hai tiếng.
“Thượng giáo, nhân viên kỹ thuật trong quân đội của mấy chú ngay cả trò chơi đón dưa hấu cũng chơi không xong, bọn cháu tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi năng lực của nhân viên các chú.”
Tống Cảnh Hiên hất hất cằm về phía Nam Tinh:
“Người này là sinh viên của khoa báo chí, mấy nhân viên kỹ thuật nhóm Đại Ngưu không ngại để cô ấy thử xem?”
Thiếu niên mặc áo sam cổ vuông nhún vai.
“Tùy tiện, nhưng mà nói trước nha, nếu cô ấy không chơi qua ải này, thượng giáo nên thực hiện hứa hẹn lấy máy tính đỉnh cấp của quân đội phân cho chúng tôi mỗi người một bộ.”
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường,
“Được a.”
Nói xong, ánh mắt của mọi người dừng trên màn hình lớn.
Nam Tinh ngồi xuống chỗ ngồi, máy tính trên tay cô có kết nối với màn hình lớn, tất cả các thao tác của cô đều bị mọi người xem trong mắt.
Cô liếc nhìn trò chơi một cái, tay phải ấn vài phím trên máy tính.
Màn hình máy tính chia thành hai nửa, một nửa hiển thị trò chơi nhỏ kia, một nửa khác bắt đầu xuất hiện những số hiệu màu đen.
Sau đó, tốc độ gõ dần dần nhanh hơn, không mất bao lâu, số hiện trên màn hình biến mất.
Lộ ra giao diện trò chơi đón dưa hấu, Nam Tinh ấn vài nút bắt đầu chơi.
Đùng.
Một quả dưa hấu nhỏ có gắn số 30 từ trên trời rớt xuống, trực tiếp nện xuống khung dưới, giây tiếp theo, trên màn hình hiển thị thông báo [You win].
Nam Tinh ngẩng đầu quan sát mọi người trong phòng một vòng.
“Cảm giác thể nghiệm của trò chơi này rất bình thường, mấy trò chơi nhược trí thế này tốt nhất nên chơi ít thôi.”
Một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi, Tống Cảnh Hiên trực tiếp cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha, cô bạn nhỏ, nhìn không ra a, cháu còn có năng lực này?”
Nhân viên kỹ thuật bên cạnh cũng có chút bất đắc dĩ cười cười, đại khái là cảm thấy chính mình vừa rồi biểu hiện có chút mất mặt.
Vậy mà quên mất chuyện này.
Bọn họ học số hiệu a, vừa rồi lại thật sự nghiêm túc ngồi kia chơi trò chơi đón dưa hấu kiểu này.
Các bạn học dưới bục giảng bắt đầu kháng nghị.
“Cái này không công bằng! Đây sao có thể kêu là dựa vào thực lực để thắng chứ?”
Nam Tinh nhìn lướt qua đám sinh viên dưới bục giảng.
“Trò chơi các cậu thiết trí vốn dĩ đã có vấn đề, vĩnh viễn sẽ không nhận được quả dưa hấu thứ ba mươi. Vô luận là ai chơi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đón được 29 trái dưa hấu. Hiện giờ lại muốn nói công bằng với tôi? Quá muộn rồi.”
Sinh viên dưới bục nhất thời yên tĩnh.
Không biết vì sao, nhưng mà cứ thấy khí thế của bản thân đã bị sinh viên năm nhất này đè ép một cái đầu.
Nói xong, sắc mặt của hai gã kỹ thuật viên càng khó coi hơn, như thể vừa ăn phải mướp đắng.
Bọn họ thế mà bị một đám nhãi ranh đầu tóc còn chưa mọc đủ này tính kế.
Khổ hề hề ngồi chỗ này đón dưa hấu, để mặc cho người khác chế giễu.
Giải quyết xong vấn đề, Nam Tinh đứng lên, tính toán rời đi.
Trước khi đi, lại bị người gọi lại.
“Đồng học, solo một trận đi.”
Thiếu niên mặc áo sam cổ vuông mở miệng dò hỏi.
Nam Tinh liếc mắt nhìn hắn,
“Cậu quá yếu.”
Nghe thế, trong lớp ồ lên.
“Học muội này có khẩu khí thật lớn a.”
“Trịnh Vinh là người đã nhận được huy chương vàng giải thi đấu hacker quốc tế giành cho sinh viên a.”
“Wow, mọi người nhìn biểu tình của Trịnh Vinh mà xem, ha ha ha ha, quá khôi hài. Phỏng chừng từ khi sinh ra tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Trịnh Vinh nghe người khác chê hắn quá yếu đi?”
Thậm chí có người còn vỗ vỗ bả vai của Trịnh Vinh, nhịn không được hỏi.
“Thiên tài, cậu nghe học muội nói lời này, có cảm tưởng gì?”
Khuôn mặt của Trịnh Vinh đỏ lên, từ nhỏ đến lớn được nghe quá nhiều lời khích lệ, nào là học thần, nào là thiên tài, rồi đại thần,... tất cả các danh hiệu nổi bật đều được tập trung lên người hắn.
Lần đầu bị người ta nói như vậy.
Hắn ném tay đồng học ra, đi đến trước mặt Nam Tinh.
“Tôi đấu với cậu một trận, nếu cậu thắng, điều kiện tùy cậu đưa ra.”
Vẻ mặt của Nam Tinh nhàn nhạt, đánh giá Trịnh Vinh từ đầu tới cuối một lần.
“Cậu không có gì đáng giá để tôi cần cả.”
Nói xong, lại là một mảnh ồ lên, tiếng cười vang khắp không gian.
“Cmn, học muội này đủ cuồng a.”
Hai kỹ thuật viên bên cạnh thấy một màn như vậy thì vui mừng, bộ dáng cực kỳ muốn xem PK.
Trịnh Vinh đỏ mặt, rất muốn PK với Nam Tinh một trận.
Nam Tinh quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người kẻ đang xem náo nhiệt, không sợ chuyện nháo lớn - Tống Cảnh Hiên.
“Chú hy vọng tôi thi đấu?”
Tống Cảnh Hiên gật đầu:
“Đương nhiên.”
Ai lại ngại hóng drama cơ chứ.
Nam Tinh mở miệng.
“Tôi thắng hắn, chú lấy một bộ máy tính đỉnh cấp của quân đội cho tôi.”
Tống Cảnh Hiên chậc một tiếng, trên dưới đánh giá Nam Tinh.
Một đám này, ai cũng coi trọng máy tính đỉnh cấp của bộ đội a.
Thật đúng là biết chọn đồ tốt a.
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường vẫn luôn không nói chuyện.
Nam Tinh một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp đi ra ngoài.
Trịnh Vinh sốt ruột.
“Anh họ!”
Tống Cảnh Hiên đỡ trán.
Con mẹ nó, quan hệ huyết thống đáng chết này thật khiến người ta phiền muốn chết.