Editor: Kiều Tiếu
Chỉ hôn cái miệng thôi cũng có thể làm cho hắn bị dị ứng lần nữa.
Mà hai người đã lăn lộn bao lâu?
Nam Tinh cả đời này chưa bao giờ thấy xấu hổ như hiện tại, muốn giải thích, nhưng há miệng thở dốc cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể lên tiếng.
“Dạ.”
Bác sĩ đi rồi.
Bạch Vũ đứng ở mép giường đang nói về chuyện làng du lịch, nhìn thấy Nam Tinh đi vào, hắn thoáng dừng một lát.
Nam Tinh cầm tuýp thuốc mỡ trở lại, cô duỗi tay, đưa thuốc mỡ qua.
“Anh bôi thuốc đi.”
Tư thế kia, chính là muốn để hắn tự bôi.
Quyền Tự dựa vào đầu giường, hoàn toàn không có ý định nhận thuốc, con ngươi màu xám nhạt nhìn Nam Tinh, giọng nói khàn khàn.
“Tiểu Hoa ngủ xong rồi thì không muốn quản? Tối hôm qua, lúc Tiểu Hoa chủ động hôn, rõ ràng thực thích.”
Quyền Tự còn chưa nói xong, Nam Tinh đã đi qua, một tay bưng kín miệng hắn, không biết là bị lời hắn nói làm cho cảm thấy thẹn hay là xấu hổ buồn bực.
“Anh, anh đừng nói nữa. Em bôi cho anh.”
Quyền Tự duỗi tay, vây chặt người trong lòng ngực, hắn hơi khép con ngươi, một bộ dáng ốm yếu.
Ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của Nam Tinh, quấn quanh vài vòng trên đầu ngón tay.
Vạt áo bệnh nhân của hắn bị kéo ra, thuốc mỡ lạnh lẽo từng chút từng chút bôi lên chỗ dị ứng trên người hắn.
Bạch Vũ đứng ở bên cạnh, yên lặng đặt văn kiện trong tay lên đầu giường, sau đó rời khỏi phòng.
Bởi vì chuyện đêm qua nên nhiệt độ trên mạng về Nam Tinh vẫn luôn cao không giảm.
Mà đôi chị em Nam Tinh và Nam Vũ tạo thành cp Sao Trời Vũ Trụ không ngừng được người ta nhiệt liệt nghị luận.
“Mọi người nói xem rốt cuộc là gia đình dạng gì mới có thể nuôi dạy được con cái như vậy a, quá khiến người ta hâm mộ rồi.”
“Nam Tinh tiểu tỷ tỷ xuất đạo đi, em duy trì!”
“Đúng! Nam Tinh đúng là, tuyệt. Thiên tài dương cầm, chỉ số thông minh nghiền áp, đã vậy còn có khả năng ứng biến nhanh nhạy. Tay cầm kịch bản đại nữ chủ nghịch tập a.”
“Nam Tinh tiểu tỷ tỷ xuất đạo đi!”
Hot search về Nam Tinh treo cao không chịu xuống, thậm chí có siêu thoại [ Cầu Nam Tinh tiểu tỷ tỷ xuất đạo ] cũng được treo lên hot search.
Cũng vì điều này, điện thoại của Nam Tinh sắp bị các người đại diện của các công ty lớn gọi cho nổ tung rồi.
Không ngừng có điện thoại gọi tới, ý đồ dùng đủ loại điều kiện để đào được Nam Tinh.
Giữa trưa, Nam Tinh ra cửa để về nhà lấy cái máy tính thì bị Kim Đế ngăn lại, trực tiếp mời cô đến quán cà phê gần đó để nói chuyện.
Nam Tinh đeo ba lô trên lưng, ngồi trong quán cà phê.
Kim Đế đeo kính râm, ngậm cây thuốc lá chưa được bật lửa, lấy mũ lưỡi trai và một cái khẩu trang màu đen đưa tới trước mặt Nam Tinh.
“Hiện giờ cháu là người của công chúng, lúc ra cửa thì nên che mặt.”
Nam Tinh nhìn thoáng qua đồ vật trên bàn, khẽ nhíu mày.
“Tôi không muốn làm minh tinh.”
“Không có biện pháp, nhiệt độ hiện giờ của cháu có thể so với minh tinh.”
Kim Đế cười nói,
“Thế nào? Muốn làm chung với chú không?”
Sau khi trải qua một đêm suýt chút nữa thì bị Cao Nhụy hố, Kim Đế đối với Nam Tinh càng là nhất định phải có được.
Người như vậy nếu đào được về công ty, công ty muốn đóng cửa cũng khó.
“Lý do là gì?”
“Công ty với cháu chia 2:8, cháu có thể tự mình quyết định nghệ sĩ mà cháu muốn dẫn, cháu có quyền quyết định lớn nhất đối với những nghệ sĩ dưới tay mình, hơn nữa công ty sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định gì của cháu. Hợp đồng của chúng ta có hiệu lực một năm, nếu một năm sau cháu vẫn không thích thì có thể tùy thời chạy lới người. Thế nào? Muốn thử hay không?”
Nam Tinh nghe xong, lẳng lặng nhìn Kim Đế.
Hợp đồng này, hoàn toàn giống như chuyên môn mở một công ty cho cô vậy.
Đã vậy còn là quyền lợi lớn nhất mà không cần phụ trách.
Trời sập thì công ty gánh, kiếm tiền, 80% sẽ là của cô.
Nếu làm không thích, vỗ mông liền chạy, cũng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Nam Tinh nghi hoặc:
“Vì sao chú nhất định phải mời chào tôi?”
Kim Đế nhắm mắt, một bộ dáng tự hỏi.
“Lý do a, trực giác của chú nói cho chú biết, cháu sẽ giúp chú kiếm được một bộn tiền.”
Hắn không chút nào che giấu bản chất thương nhân của mình.
Mở công ty với mục đích chính là kiếm tiền, nếu không kiếm được tiền thì mở công ty làm cái rắm gì.
Nam Tinh dựa vào ghế, mở miệng.
“Chính chú cũng có thể. Chú là Thần Thủ mà.”
Kim Đế được gọi truyền thông xưng tụng là nam nhân có thần thủ, bàn tay của thượng đế, rất nhiều nghệ sĩ dưới tay hắn, người nào cũng hỏa.
Vì đã từng giúp công ty kiếm một bó lớn tiền tài, nghệ sĩ dốc lòng muốn chui vào tay hắn, muốn được thần thủ dẫn dắt tới mức phát hỏa đỏ tím.
Nhưng mà, tên thần thủ này lắc lư khắp nơi, thường xuyên tìm không thấy người.
Kim Đế sờ sờ đầu tóc của mình, thản nhiên tiếp nhận lời khen của Nam Tinh.
“Có thêm cháu, sẽ giúp chú kiếm được càng nhiều tiền.”
Nhắc tới tiền, nghe có vẻ thực tục.
Cố tình, Nam Tinh thích như vậy.
Việc duy nhất cô muốn làm bây giờ chính là, kiếm tiền.
Sau vài phút ngắn ngủi tự hỏi, đã đưa ra lựa chọn.
“Có mang theo hợp đồng không?”
Kim Đế nhướn mày, rút tập hợp đồng đã được chuẩn bị tốt từ trước ra, đưa tới trước mặt Nam Tinh.
Nam Tinh lật xem một lần, sau đó ở trang cuối cùng thì ký tên.
Kim Đế cười nói.
“Chúc mừng Nam Tinh nữ sĩ chính thức trở thành một thành viên hữu hạn của công ty Kim Quyền.”
Nghe tên công ty, có vẻ có vốn gốc rất đủ.
“Công ty có rất nhiều người à?”
“Cộng thêm cháu thì tổng cộng có ba người.”
Nam Tinh trầm mặc một lát.
“Một người khác là ai?”
“Em trai cháu, Nam Vũ.”
Kim Đế cầm hợp đồng, bộ dáng như kiếm được món hời lớn, căn bản mặc kệ Nam Tinh đang nghĩ cái gì, tiêu tiêu sái sái rời đi.
Kim Đế mới vừa đi không lâu, Nam Tinh nhận được tin nhắn từ bên khoa học kỹ thuật Tư Minh gửi tới.
“King? Chuẩn bị tốt chưa? Đã đến giờ hẹn.”
Nam Tinh nhìn thoáng qua thời gian.
Hôm nay có cuộc hẹn phá giải pass của một văn kiện, nghe nói pass của văn kiện thiết trí phức tạp, là bên quân đội tới tìm Tư Minh.
Cô nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút.
Quán cà phê có rất ít người, còn tạm an tĩnh.
Cô gửi tin nhắn hồi âm.
“Ừ, có thể. Ba phút sau kết nối viễn trình.”
Ngẫu nhiên, có người nhìn về phía cô đang ngồi.
Cô duỗi tay, lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang, đeo lên che mặt mình.
Sau đó mở máy tính ra, bắt đầu thao tác.
Phòng VIP tầng 17 của khách sạn Cảnh Thành.
Một đám đàn ông cơ bắp mặc quần áo ngụy trang, tất cả dồn ép đứng trước một cái máy tính.
Mắt nhìn trông mong.
Trên máy tính, các số hiệu màu đỏ liên tục hiện lên, bọn họ nhìn chăm chú nghiêm túc.
Kỳ thật, bọn gì nhìn chả hiểu gì cả.
Nhân viên kỹ thuật ngồi trước máy tính, mở miệng.
“Tống thượng giáo, King đã chuẩn bị tốt, có thể tùy thời phá pass.”
Tống Cảnh Hiên kéo kính râm trên mặt xuống.
“Bắt đầu đi.”
“Rõ.”
Sau đó, nhân viên kỹ thuật gửi cho người bên Tư Minh một tin nhắn.
Thực mau, số hiệu trên máy tính đột nhiên bắt đầu di động, tốc độ chớp động cực nhanh, những ký tự màu đỏ không ngừng xáo trộn.
Tống Cảnh Hiên híp mắt nhìn một lúc.
Ồ, xác thật xem không hiểu.
Mười phút qua đi.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên, dò hỏi nhân viên công tác.
“Tên King này có thể được không?”
Nhân viên công tác nắm chặt tay, đôi mắt không rời khỏi màn hình máy tính, chăm chú nhìn những số hiệu hiện lên.
Tống Cảnh Hiên nhìn bộ dáng của người này.
“Uy, làm gì đấy? Choáng váng?”
Nhân viên công tác cảm thán một tiếng.
“Thật không hổ là King.”
Tống Cảnh Hiên nghe xong, nhướng mày:
“Người này thực sự lợi hại như vậy?”