Editor: Kiều Tiếu
Kết quả quá ngoài dự đoán làm cho khán giả dưới đài reo hò ầm ĩ.
Làn đạn cũng nhảy tâng tâng như sắp nổ, rơi vào tình trạng lag tạm thời.
“Ối mẹ ơi, không ngờ Nam Tinh chơi game giỏi như vậy.”
“Đúng! Một chọi ba, đã vậy còn có thể trốn thoát khỏi tay đối phương, 666 a.”
“Hơn nữa độ phối hợp ăn ý với đồng đội cũng cực kỳ cao.”
“Ơ, chẳng lẽ đến giờ mọi người mới biết Nam Tinh biết chơi game hở?”
“Buổi phát sóng trực tiếp hôm sinh nhật lần trước của Nam Tinh, ai cũng có thể nhìn ra được a, thao tác chơi game trên điện thoại của cô ấy trông đỉnh lắm.”
“Đúng rồi! Tui có ấn tượng, không lầm thì chị ấy đã lôi tất cả các thành viên của Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn ra ngược hết một lần a.”
“Nhưng cô ấy có thể ngược tuyển thủ điện cạnh tới mức này, cũng thật là, quá lợi hại.”
Ván game thứ nhất kết thúc.
Nam Tinh duỗi tay lấy bình nước bên cạnh uống một ngụm, tháo tai nghe xuống.
Ninh Đào ngồi bên lập tức nhào tới, ôm lấy cánh tay của Nam Tinh.
“A, Nam Tinh, cậu đỉnh đỉnh đỉnh quá đi mất!”
Đôi mắt của Ninh Đào sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô.
Nam Tinh vươn tay, ấn lên đầu Ninh Đào, đẩy người cách xa mình ra một chút.
Đối diện, ở phía chiến đội Đàn Ưng, Liễu Huyên Nhu nhìn hai chữ Thất Bại to lù lù trên màn hình máy tính, nhịn không được nắm chặt tay.
Cảm giác thất bại dồn lên khắp người.
Cô ta đỏ mắt, nhẹ giọng dò hỏi.
“Úc Hàn, có phải tôi chẳng thể làm tốt được việc gì đúng không?”
Úc Hàn uống miếng nước.
“Cô vốn không phải là tuyển thủ điện cạnh, không cần tạo cho mình áp lực quá lớn.”
Liễu Huyên Nhu miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại chuyển lên người Nam Tinh.
Thế vì sao cô ấy có thể làm tốt như vậy?
Rõ ràng, cô ấy cũng không phải là tuyển thủ điện cạnh a.
Rất nhanh, ván thứ hai bắt đầu.
Mới bắt đầu ba phút, người giải thích đã nhận ra được sự bất đồng.
“Ồ? Lần này chiến đội Đàn Ưng thay đổi chiến thuật. Bọn họ chọn cách bao vây tiêu trừ nhân vật Đả Dã của chiến đội Sao Trời.”
Nam Tinh vừa mới đi đến khu hoang dã, giết chết một con tiểu quái, chưa gì đã bị bốn người của phe đối thủ vây quanh.
Nhân viên giải thích nhịn không được cười cười.
“Ha ha ha, Nam Tinh không phải là tuyển thủ điện cạnh chuyên nghiệp, nhưng lại khiến cho chiến đội Đàn Ưng có danh tiếng lâu đời kiêng kị như vậy, không thể không nói, chỉ riêng điều này thôi đã rất lợi hại a.”
“Đánh nhau rồi, a! Nam Tinh chạy thoát!”
Ngón tay của Nam Tinh nhanh chóng lướt trên bàn phím, ngón tay linh hoạt cực kỳ, nhanh chóng di chuyển vị trí, dựa vào chút máu cuối cùng chạy thoát khỏi vòng vây, hơn nữa còn thuận tay ném một chiêu về phía nhân vật xạ thủ của Liễu Huyên Nhu.
Nhân viên giải thích tán thưởng.
“Thật không nghĩ tới, tui xem xong mà nhiệt huyết sôi trào.”
“Đợt thao tác này của chị gái nhỏ Nam Tinh quả thực là quá tao, bốn người đánh 1 người, chẳng những khiến cho người ta chạy thoát, còn thuận tay cho xạ thủ một kích, phỏng chừng bên phía chiến đội Đàn Ưng lúc này đang tức giận tới mức hộc máu đấy nhỉ?”
Liễu Huyên Nhu khẽ cắn môi, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím.
Rất nhanh, thời gian trôi qua hơn nửa.
Liễu Huyên Nhu nhìn số lần bản thân tử vong, bảy lần.
Trong đó có đến năm lần là do bị Nam Tinh giết chết.
Cô ta tức giận tới mức đỏ mắt.
Trò chơi đã đi tới giai đoạn mấu chốt.
Nam Vũ bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu, hô một tiếng.
“Chị.”
Nam Tinh đáp lại.
“Ừ?”
Nam Vũ lại nhìn thoáng qua Ninh Đào ở bên cạnh.
Ngón tay của Ninh Đào không quá linh hoạt, liều mạng ấn bàn phím tạch tạch tạch, dùng hết tất cả những kỹ năng có thể dùng lúc này.
Nam Vũ kêu lên.
“Này, phụ trợ cho tôi.”
Vốn dĩ Ninh Đào đang bám đuôi theo sau Nam Tinh, vừa nghe thấy tiếng gọi của Nam Vũ, phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp.
“Ồ, ồ.”
Xạ thủ Nam Vũ dẫn theo nhân vật phụ trợ đi thẳng tới địa điểm tấn công cuối cùng.
Người bên phía chiến đội Đàn Ưng nhanh chóng đuổi theo.
Nam Vũ không ham chiến, cứ quay đầu chạy.
Ninh Đào đã chuẩn bị sẵn tư thế sắp sửa chắn đao cho Nam Vũ, không nghĩ tới Nam Vũ lại trốn thoát.
Ninh Đào tung ta tung tăng chạy theo sau Nam Vũ, cả chặng đường cứ cắm cúi đuổi theo.
Kẻ địch ở phía sau không chịu buông bỏ cho cơ hội này, ba người đó bám sát không tha.
Nhân viên giải thích cười ha hả.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cách chơi này của Nam Vũ a.”
“Hành động này không giống thao tác trước kia của Nam Vũ, dùng Xạ Thủ như dùng Đả Dã. Một đường ngang ngược chống đỡ mới là cách chơi phù hợp nhất với Nam Vũ mà a.”
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không ngừng thay đổi.
“Ha ha ha, vú em thật thảm a.”
“Thề, khổ cho vú em chọn đi theo Nam Vũ, ai ui, chậc chậc chậc, bị một đám người bao vây truy đuổi, đau lòng cho vú em một giây đồng hồ.”
Lúc mọi người ở đây còn đang cười ha hả.
Nhân viên giải thích đột nhiên mở miệng.
“Mau nhìn kìa! Phòng tuyến của chiến đội Đàn Ưng sắp sụp!”
“A! Là Nam Tinh!”
Nhân viên giải thích suy diễn cực nhanh.
“Hoá ra đây là chiến thuật của hai chị em họ? Để em trai chạy đi hấp dẫn tầm mắt, còn Nam Tinh thì đi trộm tháp?”
Chiến đội Đàn Ưng cũng nhận ra có điều không thích hợp.
“Mau! Về nhà!”
Nhưng mà, đã không kịp rồi, tiểu binh đã ập đến cửa.
Vài giây sau, phanh! Tháp thủy tinh nổ mạnh.
Trên màn hình máy tính của tất cả các thành viên trong chiến đội Đàn Ưng đồng loạt hiện lên hai chữ [Thất Bại].
Ninh Đào vui vẻ tới mức nhảy dựng lên.
“A! Thắng thắng!”
Nói xong thì ôm chặt lấy Nam Tinh.
Nam Tinh đẩy nhẹ bàn phím về phía trong bàn, duỗi tay ôm ôm lấy Ninh Đào.
Ninh Đào vui vẻ hỏi.
“Nam Tinh, cậu có vui không?”
“Ở trong dự kiến.”
Ninh Đào nắm hờ nắm tay, huých vào cánh tay của Nam Tinh.
“Nam Tinh, cậu thật lợi hại a, trách không được Miêu Vũ thích cậu như vậy. Nếu cậu mà là con trai, chắc chắn tớ cũng sẽ thích cậu.”
Nam Tinh dừng một chút, cho rằng bản thân nghe lầm.
“Hả? Cái gì?”
Ninh Đào chớp chớp mắt, nói thầm.
“Có lần biên kịch Miêu Vũ uống say, nhận nhầm tớ thành cậu, còn liên tục ôm chặt tớ hỏi tớ rằng vì sao tớ không phải là đàn ông.
Đã thế còn sờ ngực tớ, nói phải sờ nhiều cho ngực phẳng lại.”
Nam Tinh tỏ vẻ như không nghe thấy gì cả, đẩy Ninh Đào ra, đứng dậy.
Rất nhanh đã tới phân đoạn người chủ trì lên tiếng trao giải.
Đội viên hai phía đều đi lên sân khấu, lần lượt bắt tay nhau.
Lúc Nam Tinh nắm lấy tay Mã Hùng, dừng một chút.
“Đội trưởng Mã, còn nhớ lời đã hứa không?”
Sắc mặt của Mã Hùng còn đen hơn cả đáy nồi, không thể nào lường được kết quả rằng mình sẽ thua.
Hắn ta khẽ cắn môi.
“Đương nhiên là nhớ.”
Người chủ trì nhận thấy có gì đó là lạ, vội vàng nói.
“Ồ? Có vẻ như Nam Tinh và đội trưởng Mã Hùng có chuyện gì muốn nói a.”
Nam Tinh nhìn về phía người chủ trì,
“Có thể cho tôi mượn mic một lúc không?”
Người chủ trì vội vàng đưa mic qua.
“Đương nhiên, đương nhiên.”
Nói xong, Nam Tinh nhận lấy microphone, mở miệng.
“Đội trưởng Mã, nói đi.”
Mã Hùng nhịn không được nhíu mày.
“Trong trường hợp này?”
Nam Tinh nhìn hắn ta.
“Bằng không? Anh tính lén xin lỗi?”
Mã Hùng trầm mặc.
Đúng thật là hắn ta đã định lén xin lỗi, chứ nếu xin lỗi ngay trong tình cảnh phát sóng trực tiếp như này, về sau hắn ta còn lăn lộn thế nào?
Nam Tinh nhếch nhếch môi.
“Đội trưởng Mã Hùng, lúc anh chỉ trích Nam Vũ không chuyên tâm, không chuyên nghiệp với sự nghiệp điện cạnh, mấy lời đó đâu phải là lời nói lén lút gì đâu.”
Nam Tinh không thèm để ý nói, trực tiếp xé rách bộ mặt hài hoà giả dối giữa hai bên chiến đội ngay trước máy quay phát sóng trực tiếp.
Làn đạn điên cuồng nhảy lên.
“Quả nhiên! Nam Tinh tới đây là để bảo vệ em trai!”
“Oa! Nam Tinh quá soái!”
“Tui cũng muốn có một cô chị gái như vậy a.”
Đương nhiên trong đống bình luận cũng có vài lời lẽ không phục.
“Ồ, có vẻ hơi quá đáng.”
“Thắng thì ghê gớm lắm à, còn bắt người ta phải xin lỗi ngay tại trường quay.”
Liễu Huyên Nhu nhịn không được lên tiếng.
“Nam Tinh, đội trưởng Mã Hùng đã biết là bản thân không nên nói những lời đó, anh ấy cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ nháo lớn như vậy. Bằng không, hay là bỏ đi.”
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn Liễu Huyên Nhu.
“Người bị mắng cũng không phải là cô, vậy nên cô mới có thể bỏ qua.”