Editor: Kiều Tiếu
Vừa dứt lời, Nam Tinh đã bị túm lại gần.
Hai người nhìn nhau, thanh âm của người nào đó sâu kín.
“Ồ, thích dã nam nhân?”
Nam Tinh lắc đầu, hơi há mồm.
“Em, vẫn thích người đứng đắn hơn.”
Quyền Tự nghe cô trả lời, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, thoáng khom lưng kề sát mặt lại.
Hắn đứng khuất sáng, giọng nói nghẹn ngào.
“Vậy ở trong lòng em, tôi thuộc loại nào?”
Tâm tình của Nam Tinh phức tạp.
Bộ dáng hiện tại của hắn nhìn qua không giống một người đàn ông dứng đắn.
Hắn khép hờ mắt, kề bên tai cô, trong nháy mắt hơn phân nửa thân mình đè lên người cô.
Áp cô từng bước lùi về sau, đảo mắt đã đụng phải góc tường.
Rõ ràng là bộ dáng ốm yếu vô lực, nhưng mỗi lời nói cử động đều mang theo khí thế không cho phản kháng.
Sau đó, nghe thấy hắn trầm thấp mở miệng.
“Không muốn trả lời thì không cần trả lời. Chỉ cần nói, em thích tôi.”
Đầu ngón tay của hắn quấn lấy mấy lọn tóc rũ xuống của cô, quấn rồi quấn.
Nam Tinh chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực lại không kiềm chế được, điên cuồng nhảy lên, thình thịch thình thịch.
Cô nắm chặt tay, để mình lý trí hơn một chút.
Cái này quả thực, quá phạm quy rồi.
Quyền Tự đè người vào trong góc, thanh âm nghẹn ngào, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói toát lên vẻ dụ hống.
“Nói thích tôi, rồi tôi cho em đi.”
Bóng đêm tịch liêu, có ánh đèn nơi xa làm chứng, rốt cuộc nghe thấy Nam Tinh chậm rì rì nói một câu.
“Em thích anh.”
Quyền Tự trố mắt, hắn bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Nam Tinh, con ngươi màu xám như đang ngưng tụ cảm xúc, động tác cầm cổ tay cô dùng thêm chút sức.
Lại kề sát vào, hai khối thân thể gắt gao dán vào nhau, trên mặt hắn không có bất luận cảm xúc gì, chỉ nghe được giọng nói nghẹn ngào của hắn.
“Lặp lại lần nữa.”
Nam Tinh nắm chặt tay, “Em thích anh.”
Cánh môi đỏ thắm của Quyền Tự bỗng nhiên cong lên, cười.
Vốn hắn cho rằng cần phải mài thêm tí nữa, không nghĩ tới, đầu gỗ tự mình nở hoa rồi a.
Bạch Vũ đứng ở một bên, chứng kiến khoảnh khắc thần kỳ này.
Rõ là thiếu gia ép buộc người ta nói lời thích, giờ lại làm như người ta tự nguyện nói vậy đó.
Hắn thấp giọng khụ một tiếng.
“Thiếu gia, chúng ta có phải nên trở về rồi không?”
Khi nói, ánh mắt của Bạch Vũ nhìn quanh bốn phía.
Liên tục có người qua đường đi qua ngó nhìn.
Hơn nữa ở đây cũng có người nhận ra thiếu gia, sớm đứng ở một bên chờ đợi, muốn đi lên tiếp lời.
Nhưng mà, Quyền Tự thờ ơ, lúc này lực chú ý tất thảy đặt lên người Nam Tinh.
Từ cánh môi hắn chậm rãi bật ra mấy lời thổ lộ.
“Thích anh, rồi sau đó?”
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, ngẩn người.
Sau đó?
Cô suy nghĩ một hồi lâu.
Quyền Tự cũng không nóng nảy, đứng ở chỗ này chờ cô nói lời tiếp theo.
Nam Tinh chậm rì rì hỏi.
“Vậy anh có thích em không?”
Cảm xúc trong mắt Quyền Tự cuồn cuộn, đôi mắt khép nửa, dựa gần thêm chút nữa,
“Em rất muốn có được anh?”
Bạch Vũ nghe thấy câu hỏi của thiếu gia nhà mình, liên tục ngẩng đầu nhìn.
Nam Tinh gật gật đầu, “Ừm, muốn.”
Quyền Tự chậm rãi nói.
“Ồ, vậy thường ngày em phải nỗ lực nhiều hơn một chút.” (Kiều Tiếu:????? Anh xác định anh muốn nói câu này sao Quyền Tự?:))
Nam Tinh trầm mặc.
Có hơi khác so với tưởng tượng của cô.
Hình như nơi nào đó có vấn đề thì phải.
Bên này Quyền Tự đang định ân cần dụ dỗ lừa gạt đầu gỗ này về nhà mình.
Nhưng đột nhiên lồng ngực hắn co rút, cảm giác đau đớn nháy mắt truyền đến.
Ngay tức khắc, hắn khép mắt lại, gương mặt vốn dĩ đã không có huyết sắc, giờ đây trắng bệch như tờ giấy, huyết sắc trên cánh môi đỏ thắm đảo mắt cũng rút đi.
Một bàn tay hắn chống tường.
Hắn đột nhiên trầm mặc, Nam Tinh cách hắn gần nhất, lập tức nhận thấy hô hấp của hắn chợt trở nên hỗn loạn.
Duỗi tay đỡ hắn, muốn xem xem hắn đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, Quyền Tự lại giơ tay bịt kín đôi mắt của cô.
Quyền Tự lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ của hắn, ánh mắt nóng rực mà sâu thẳm.
Hồi lâu, hắn giật giật thân thể, thò lại gần, hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô một cái.
Nam Tinh ngẩn người.
Chỉ nghe được giọng nói hắn khàn khàn.
“Anh đã chờ lâu, không được nuốt lời.”
Nói xong, buông tay ra, xoay người rời đi.
Khi cô mở to mắt, Quyền Tự đã được vệ sĩ bảo vệ, đi lên xe.
Bước đi của hắn rất ổn định, nhìn qua thực bình thường, phảng phất hô hấp hỗn loạn vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Ánh đèn của nhà hàng Trung Sơn chợt sáng.
Nam Tinh cúi đầu, giơ tay sờ sờ khóe môi, đứng ở chỗ đó một hồi lâu, chờ Quyền Tự đi rồi, cô mới đi về phía chiếc xe của trợ lý A Đại.
Trong phòng vip của khách sạn Cảnh Thành.
Mùi nước sát trùng tràn ngập.
Tích tích tích thanh âm của dụng cụ vẫn luôn vang lên, ánh đèn màu đỏ nhấp nháy liên tục.
Quyền Tự nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt dọa người, lông mi run rẩy khép lại, bộ dáng rất là suy yếu, nhưng tâm tình nhìn qua thực không tồi.
Lúc này, Tống Cảnh Hiên cũng đã trở lại.
Hắn kéo ghế dựa lại, ngồi gần đầu giường.
Tầm mắt quét tới quét lui trên người Quyền Tự.
“Để cho chú ngồi cùng cô bạn nhỏ lâu thêm một chút, ai ngờ lại biến thành thế này? Bằng thân thể này của chú, xác định có thể theo đuổi được cô bạn nhỏ sao?”
Nói hết câu, người nào đó nằm trên giường giương mắt nhìn, trên mặt không có tí cảm xúc gì dao động, con ngươi màu xám nhìn chằm chằm hắn.
Tống Cảnh Hiên lập tức câm miệng, nhanh chóng sửa lời.
“Cô bạn nhỏ là của chú, chú yên tâm, chú nhất định còn mạng để theo đuổi cô ấy.”
Hắn vừa nói xong, bác sĩ chủ trị cầm một tài liệu kẹp trong tay, mở miệng.
“Quyền thiếu gia, chuyện của ngài chúng tôi cần phải hội báo lên chủ tịch. Ngài cần phải mau chóng quay về đế đô. Nơi đó mới có đầy đủ các dụng cụ tinh tiến nhất để phối hợp kiểm tra cho ngài.”
Quyền Tự liếc mắt nhìn hoa hồng trên đầu giường, hắn khàn khàn nói.
“Bây giờ không được.”
Trên mặt hắn lạnh tanh, không phải đang thương lượng mà giống như đang ra mệnh lệnh.
Tống Cảnh Hiên nhìn Quyền Tự lúc này, nhớ lại dáng vẻ khi đứng trước mặt cô bạn nhỏ của hắn.
Chậc.
Chỉ những lúc ở cùng với cô bạn nhỏ mới bày ra bộ dáng dễ nói chuyện.
Nhưng mà, bác sĩ chủ trị của Quyền Tự cũng rất cường ngạnh.
“Ngài cần phải quay về, ở đây không thể kiểm tra được rốt cuộc thân thể của ngài xuất hiện vấn đề gì.”
Quyền Tự nâng tay lên, dỡ xuống ống đo lường nhịp tim trên ngực.
“Nếu đo lường không được thì không cần kiểm tra.”
Trông thấy dáng vẻ này của Quyền Tự, bác sĩ chủ trị càng tức giận.
“Ngài phải phối hợp trị liệu thì mới có thể mau khoẻ lên được.”
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, con ngươi màu xám nhạt toát lên vẻ trào phúng.
“Phối hợp nhiều năm như vậy, có tra được bọn họ đã tiêm những loại thuốc nào vào cơ thể tôi chưa? Tìm được biện pháp giải quyết chưa? Thân thể của tôi chuyển biến tốt đẹp hay ngày càng suy bại, trong lòng ông không rõ?”
Nghe vậy, bác sĩ chủ trị bị nghẹn lời.
Cái miệng ác độc này của Quyền Tự, từng câu từng chữ chọc thẳng vào tim.
Bác sĩ có tiếng tăm vang dội nhất đều được gọi tới Quyền gia, kiểm tra nhiều năm như vậy, nghiên cứu nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương pháp trị liệu tận gốc.
Bác sĩ chủ trị dù bị chọc tức tới vậy nhưng vẫn kiên trì.
“Ngài nên trở về, hơn nữa cần phải nhanh chóng trở về.”
Nói xong, không khí trong phòng căng thẳng hẳn.
Tống Cảnh Hiên mở miệng, ý đồ hoà giải,
“Nếu không, chúng ta lấy phi cơ vận chuyển máy móc tới đây?”
Nghe thế, bác sĩ chủ trị nhíu mày nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.
“Đó là toàn bộ nhà ở, mỗi một dụng cụ đều được cố định hoàn toàn, khảm chặt vào nhà, vận chuyển không được.”
Tống Cảnh Hiên nhét tay vào túi quần, cũng không còn cách nào.