Mai Ngọc Anh muốn ở cùng Quan Tuấn Bách hơn, nhưng cô không thể làm một người bạn tồi.
Phải làm sao đây?
“Mày có thể rủ anh ta đi cùng tụi mình mà.” Huỳnh Diệu Thi thấy cô vò đầu bứt tai như vậy, liền đưa ra gợi ý.
“Ừ ha.” Mai Ngọc Anh như được giác ngộ, vội lấy điện thoại định gọi cho anh, lại nhìn thấy hai cặp mặt nhìn mình chằm chằm.
“Tao đi ra ngoài.”
Thấy bộ dạng hạnh phúc của Mai Ngọc Anh, Quang Nam bĩu môi. “Thì ra Ngọc Anh yêu vào cũng ngu ngơ.”
“Hầu hết là thế mà.” Huỳnh Diệu Thi thật sự mong muốn hai người họ thành đôi. Họ đã bỏ lỡ nhau nhiều lần, Mai Ngọc Anh đã ôm một mối tình đơn phương hơn mười năm, nếu chẳng có kết quả gì, cô ấy chắc chắn sẽ suy sụp lắm.
“Còn bà?”
“Tôi làm sao?”
“À thì... thôi.”
“Ông nhiều lúc thật kì quặc.”
Quang Nam nghe vậy chỉ cười, anh xem ra đã trở thành Mai Ngọc Anh phiên bản nam mất rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của Mai Ngọc Anh, Quan Tuấn Bách đã lao đầu vào làm việc như điên, Phạm Nhật Minh thấy vậy cũng hơi hoảng. Trước khi ra về còn ghé qua nói nhảm với thư ký Phan Trang, “Cuối năm tiền thưởng của cô sẽ tăng lên đó.”
Thấy cô ấy có vẻ không hiểu, anh ta nói tiếp: “Đường tình yêu của ông sếp nhà tôi nở đầy hoa rồi.”
Tại rạp chiếu phim, Mai Ngọc Anh đến trước một tiếng Huỳnh Diệu Thi và Quang Nam theo sau không mấy vui vẻ.
“Con kia, mày tính làm gì mà tới sớm như vậy hả?” Huỳnh Diệu Thi không nhịn được hỏi.
“Nó ở nhà cũng đi đi lại lại thôi à.”
Hai người kia thi nhau cằn nhằn, Mai Ngọc Anh mới nói: “Đâu ai bắt tụi mày đi cùng tao đâu.”
“Bọn này tò mò, nhỡ mày đánh lẻ thì sao?” Đồng thanh nói.
Mai Ngọc Anh ngớ ra, cười cười, “Coi bộ hợp nhau phết ha.”
Quang Nam tránh ánh mắt của Mai Ngọc Anh, “Ý, Tuấn Bách của bà kìa!”
Một câu nói đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Mai Ngọc Anh, cô bỗng nắm lấy tay của Huỳnh Diệu Thi bên cạnh.
“Tao cần bình tĩnh lại.”
Nhìn thấy anh từ xa, trái tim cô đã sáp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi!
“Lo lắng làm gì cứ tiến đi, được ăn cả, ngã về không.” Quang Nam đẩy Mai Ngọc Anh về phía trước.
Quan Tuấn Bách hình như đã trông thấy họ, anh đang đi về phía này.
Sau khi tan làm sớm, Quan Tuấn Bách đã mất hơn hai tiếng để chuẩn bị, anh ngồi ở nhà cũng chẳng làm gì nên mới đến. Cứ ngỡ sẽ phải đợi cô một tiếng, ai dè vừa đến đã thấy Mai Ngọc Anh.
Ban đầu, Quan Tuấn Bách cứ ngỡ mình nhìn nhầm, lại thấy thêm Huỳnh Diệu Thi và một tên đàn ông. Cảnh bọn họ cười nói vui vẻ, tên kia còn chọc cho cô gái của anh cười nữa chứ! Càng nhìn càng gai mắt!
“Sao đến sớm vậy hả? Phim đã chiếu đâu.”
Hai cái đuôi khi nghe Mai Ngọc Anh nói vậy trố mắt nhìn nhau, trong đầu ngay lập tức đã xuất hiện một câu “Chị hai à, chị có thấy mặt đau không?“.
“Ở nhà cũng chẳng làm gì hết ý mà.” Quan Tuấn Bách gãi đầu, đáp lại.
“Giống tao.”
Sau đó, cả hai rơi vào im lặng...
Quan Tuấn Bách cúi xuống nhìn Mai Ngọc Anh, còn cô lại cúi đầu nhìn chân mình.
“Hay là chúng ta đi ăn trước đi, rồi xem phim.”
“Ý hay đó.”
Tình huống hơi khó xử, Quang Nam liền chen vào, Huỳnh Diệu Thi cũng phụ hoạ theo anh ta.
Suốt bữa ăn, chỉ có Quang Nam và Huỳnh Diệu Thi cùng nhau đóng góp cho bầu không khí thêm sinh động, Quan Tuấn Bách và Mai Ngọc Anh thi thoảng mới hé miệng nói khiến cho hai người kia tức chết.
Không phải cô không muốn nói mà bây giờ cô đang run chết đi được. Không biết phải mở lời như thế nào đây.
Quan Tuấn Bách quan sát nhất cử nhất động của cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, dường như anh chỉ nhìn mỗi mình cô, hai người kia có ở đây cũng như không.
Cái tên kia cứ chen vào khung hình của anh, hết rót nước lại gắp thức ăn, rồi trêu cô nữa.
Mai Ngọc Anh mải suy nghĩ đến độ tóc rũ xuống bát canh cũng không biết, Quang Nam thấy vậy liền vén tóc cho cô.
“Con gái con đứa, ăn uống chả giữ ý tứ gì cả.”
Sắc mặt Quan Tuấn Bách tối sầm, trong lòng dâng trào một trận sóng lớn, anh nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, ánh mắt dữ tợn nhìn Quang Nam.
“Dính thức ăn rồi nè.”
Chưa dừng lại ở đó, Quang Nam còn lấy tay lau thức ăn dính trên khoé miệng cô. Quan Tuấn Bách thực sự không nhịn được nữa, đập đũa xuống bàn, cao giọng: “Cậu đang làm cái gì thế hả?”
Thấy anh tức giận, Quang Nam đùa cợt đáp lại: “Đang chăm sóc cho Ngọc Anh thôi mà.” Anh ta cố tình nhấn mạnh chữ “chăm sóc”, càng khiến cho Quan Tuấn Bách tức điên.
“Anh là gì của cô ấy hả?”
“Tôi không biết, anh thử hỏi Ngọc Anh xem tôi là gì của cô ấy đi.”
Tên này, một hai cứ Ngọc Anh, Ngọc Anh làm như thân thiết lắm ý.
Quan Tuấn Bách quay ra, mặt đối mặt với Mai Ngọc Anh, hạ giọng hỏi: “Ngọc Anh à, tên đó là ai vậy?” Đối với cô anh lúc nào cũng dịu dàng như vậy hết.
Mai Ngọc Anh vẫn chưa hết kinh ngạc vì Quan Tuấn Bách đột nhiên nổi giận, có gì nói nấy: “Chỉ là bạn thôi.”
“Là bạn? Là bạn mà có thể như vậy sao?”
“Đúng vậy, bạn bè với nhau cả mà.”
“Nếu tao làm như vậy thì sao?”
“Không được đâu.”
“Cái gì?” Ý cô là sao? Tên đó có thể như vậy với cô, còn anh thì không sao?
Tâm trạng Quan Tuấn Bách tụt xuống không phanh, ngực đau nhói.
Mai Ngọc Anh hít thật sâu, nói: “Tao trước giờ, chưa từng coi mày là bạn cả.” Không đợi anh mở miệng, cô nói tiếp: “Tao thích mày, thích hơn mười năm rồi. Còn mày?”
Đột nhiên được tỏ tình như vậy, Quan Tuấn Bách hoàng hoàng, ngơ ngác.
Cô vừa nói thích anh sao?
Thích anh thật sao?
Thấy anh không có phản ứng gì, Mai Ngọc Anh còn căng thẳng hơn, cô nuốt nước bọt, nhìn anh không chớp mắt.
Hai người kia bày ra bộ mặt dửng dưng xem kịch.
“Tao đã nói ra hết rồi, không cần mày phải đáp lại hay...”
“Sao lại không cần đáp lại chứ?” Quan Tuấn Bách cắt ngang lời cô.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, từ từ cúi người xuống. Mai Ngọc Anh không biết anh định làm gì, sau gáy đã bị một bàn tay đụng đến. Quan Tuấn Bách cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, một tay ôm mặt cô, một tay giữ gáy.
“Em là người trong lòng anh mà.”