Cố Chấp Ngọt

Chương 104: Chương 104: Chương 104: Ngoại truyện 20: Con yêu 3.




Editor: Trà Đá.

Đường Đường được 100 ngày, rốt cuộc cũng có tên chính thức.

Hoắc Tư Nam.

Lần đầu tiên Nam Từ nghe tên này cực kỳ chán ghét.

Cô đương nhiên biết Hoắc Lâm có ý gì, nhưng cũng không ngờ là anh suy nghĩ lâu như vậy lại cho ra một cái tên tầm thường như vậy.

Kết quả lời vừa nói ra tới miệng, thì cô trực tiếp bị Hoắc Lâm hôn đến ngạt thở. Nếu như Nam Từ không phải hồi phục sức khỏe sau sinh, thì có lẽ anh sẽ “Giải quyết” cô ngay tại chỗ.

Cho nên sau này Nam Từ không dám ý kiến nữa, Tư Nam thì Tư Nam, dù sao cô cũng đặt tên ở nhà cho con là Đường Đường cũng rất trẻ con, lần này tên thật thì cũng y chang như vậy.

Đường Đường được 100 ngày rất đơn giản, thật ra thì Hoắc Lâm cũng không có ý định tổ chức gì.

Nhưng sau khi mẹ Chu Khởi nghe thấy tin này, còn cố ý gọi điện thoại cho Nam Từ, nói cái gì cũng có thể bỏ qua, nhưng 100 ngày của con mình thì nhất định phải tổ chức cho lớn.

Mẹ Chu ở bên kia nói một tràng, mặc dù Nam Từ cảm thấy có chút mê tín. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không nên bỏ qua tâm ý của người lớn.

Thế là cô thương lượng với Hoắc Lâm một chút, chỉ mời một số bạn bè thân thiết, cũng coi như là có bữa tiệc 100 ngày cho Đường Đường.

Bởi vì lúc trước làm náo loạn hôn lễ của trợ lý Trương, cho nên Nam Từ cực kỳ áy náy, lần này coi như cũng là một cơ hội, cô đã sớm gọi điện thoại cho Hoắc Lâm nói trợ lý Trương tan làm thì đến nhà dùng bữa cơm.

Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu, có thể dẫn người nhà theo.

Trợ lý Trương là ai, ông chủ chủ động lên tiếng mời, đương nhiên anh ta hiểu rõ đối phương có ý gì.

Cho nên sau đó Hoắc Lâm và anh ta không nói gì, nhưng trong lòng anh ta tính toán một tí, lập tức biết ngay là ông chủ nhỏ được 100 ngày.

Nghĩ tới đây, trong lòng trợ lý Trương lại cảm thấy cảm động.

Lúc quay về chỗ ngồi còn nhắn Wechat cho cô vợ nhỏ, nói ông chủ cũng không phải là không có tính người, ông chủ nhỏ được 100 ngày còn mời chúng ta qua ăn cơm!

Cô vợ nhỏ của anh ta là người rất thực tế, ở đầu bên kia không có tâm tình vui sướng gì, đợi hơn nửa ngày mới nhắn lại một câu.

[Không cần đi quà gì à?]

[Mua quà không cần bỏ tiền sao?]

[Anh cảm thấy với thân phận của ông chủ nhỏ, thì tiền lương của anh có đủ để mua quà sao?]

[A, ngây thơ, nhà tư bản sẽ không để cho người phía dưới sống dễ dàng đâu!]

[Dù sao thì em cũng không đi, cũng đừng mượn tiền em để mua quà!]

Trợ lý Trương: …

Anh ta cực kỳ buồn lòng, nhưng trên thực tế, trước khi kết hôn, cô vợ nhỏ của anh ta còn một lòng sùng bái ông chủ của anh, nhưng bởi vì hôn lễ bị sự cố ngoài ý muốn, mà lập tức trở nên như vậy!

Thật là chưa có gặp qua đã sóng to gió lớn!

Nhưng anh ta cũng suy nghĩ, lời của cô vợ nhỏ cũng không phải không có lý, anh ta yên lặng kiểm tra chút tiền để dành của mình, tính toán mua cái gì nhìn cao cấp một tí.

Mà Nam Từ lại hoàn toàn không nghĩ tới anh ta phải xoắn xuýt lên vì việc này.

Có lẽ là do từ nhỏ cô sống ở trong hoàn cảnh nghèo khổ, cũng chưa từng được ai mời dự tiệc tùng gì, cho nên đối với phương diện này cũng không nhạy cảm lắm, cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

Cho nên khi thấy đám Cố Phán tới, không tặng chi phiếu thì chìa khóa chung cư cho Đường Đường nhân dịp mừng 100 ngày, cô quả thực bó tay.

Chi phiếu là Cố Phán tặng, chìa khóa chung cư là Đường Uyển tặng, lúc hai người đưa quà cho Nam Từ, cô vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.

“Hai chị làm gì vậy? Thằng bé mới có bao lớn, cần những thứ này sao? Mà bọn em cái gì cũng có, đâu cần các chị tốn kém như vậy!”

Nói xong, cô trả lại quà.

Mà trợ lý Trương cũng đã có mặt ở đó, thấy quà hai vị tiểu thư kia chuẩn bị, lại nhìn mình chỉ mua quần áo trẻ em làm quà, lập tức hơi hối hận.

Quả nhiên anh nên nghe lời cô vợ nhỏ, đến làm cái gì, anh ta chỉ là một người bình thường thì làm gì có cửa được đến dự! Anh ta quả thật là tự rước lấy nhục!

Nam Từ sợ lời nói của mình không thuyết phục, thế là lại nhìn xung quanh một tí để tìm lý do.

Sau đó cô thấy trợ lý Trương chuẩn bị một bộ quần áo trẻ em, cô cười đi qua nhận lấy quần áo.

“Hai chị xem trợ lý Trương nè, đây mới là quà thiết thực nhất, con nít mới nhỏ cần gì dùng nhiều tiền với nhà cửa, một bộ quần áo là quá đẹp rồi.”

Nói xong, còn cười với trợ lý Trương: “Tôi thay mặt Đường Đường cảm ơn chú Trương nhé.”

Trợ lý Trương cảm giác một đầu gối trúng một mũi tên: “…”

Cố Phán không thèm để ý đến những lời Nam Từ nói, lại nhét quà vào trong tay Nam Từ.

“Sao em lại so sánh bọn chị với trợ lý Trương? Bọn chị có tiền, muốn tặng cho Đường Đường thế nào mà chả được? Trợ lý Trương chỉ là một nhân viên, chắc chắn không thể tặng đồ đắt tiền được, bọn chị không có giống vậy.”

Một đầu gối khác của trợ lý Trương trúng một mũi tên: “…”

Cô vợ nhỏ, anh ta muốn về nhà!!!



Một đám người cười cười nói nói náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng Đường Đường đã ngủ dậy.

Lúc Nam Từ ôm Đường Đường ra, mọi người đều vây quanh nhìn cậu bé.

Cậu bé không sợ người lạ như những đứa bé khác, bất cứ ai đùa giỡn với cậu bé, thì cậu bé sẽ ngoan ngoãn giương ánh mắt đen láy lên nhìn đối phương.

Nếu tâm tình tốt, thì còn nhếch miệng cười với người đối diện một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mềm lại vừa non nớt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều muốn nựng một phát.

Nhưng cũng may mọi người đều có lý trí, trừ Cố Phán vô tư, còn lại không ai thật sự đưa tay nựng má. Dù sao cha ruột cường thế bá đạo Hoắc Lâm có mặt ở đây, nên cũng không thể tùy tiện nhéo má con trai của người ta được.

Lúc ăn cơm, Trần Tiến uống hơi nhiều.

Anh ta cực kỳ vui vẻ, trước kia lúc mới biết Hoắc Lâm, có đánh chết anh ta cũng không nghĩ tới cuối cùng Hoắc Tam sẽ có ngày này.

Nghĩ tới đây, vành mắt anh ta đỏ hoe.

Anh ta thật sự có chút say, bình thường anh ta sẽ không mạnh miệng như vậy, nhưng hôm nay anh ta lại nói rất nhiều.

Thế là, Trần Tiến lại giơ ly rượu mời Nam Từ.

“Tiểu Nam Từ, anh mời em một ly.”

Nam Từ ngẩn người, còn chưa mở miệng, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng từ chối thay cô.

“Cơ thể Nam Từ còn chưa bình phục hoàn toàn, không thể uống được rượu, tớ uống thay.”

Trần Tiến ghét bỏ, nói: “Có ai nói tiểu Nam Từ nhất định phải uống rượu hả? Đây không phải là đồ uống sao? Tớ chỉ muốn cụng ly với cô ấy thôi cũng không được sao? Hoắc Tam cậu tránh ra một tí.”

Hoắc Lâm biết Trần Tiến có chút say, cho nên chỉ nhíu mày nhìn anh ta, sau đó quay đầu nhìn Nam Từ.

Nam Từ cười cười lắc đầu với anh, sau đó đứng dậy, rất trịnh trọng giơ ly lên, cụng một ly với Trần Tiến.

Trần Tiến hài lòng, cũng không đòi hỏi gì nữa, nâng ly rượu uống cạn một hơi.

“Thật sự… Hôm nay nếu như tớ không say, thì sẽ không nói những lời này…”

Trần Tiến nhìn Nam Từ với vành mắt đỏ hoe, anh ta dừng một chút, sau đó lại nói rất nghiêm túc, không có vẻ bất cần đời như ngày thường.

“Tiểu Nam Từ, cảm ơn em đã cứu Hoắc Tam của bọn anh.”

Hoắc Lâm đã trôi nổi trên biển rất lâu, lúc nào cũng có thể chìm vào làn nước lạnh lẽo, bỗng nhiên có một khúc gỗ nổi trên mặt biển mang lại hi vọng có thể vào bờ.

Sau đó vì anh mà khai phá đảo hoang, cho anh nơi để về, có người thân, khiến cuộc đời của Hoắc Lâm ngày càng viên mãn.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Trần Tiến cũng đỏ hơn, anh ta vuốt thành ly rượu, một lúc lâu sau lại nói: “Tóm lại, anh em bọn tớ thật sự mừng thay cho hai người.”

Người ở đây đều trầm mặc, Nam Từ đương nhiên hiểu rõ ý của anh ta, khóe miệng cười cười.

“Em cũng cảm ơn mọi người trước kia đã luôn luôn ở bên cạnh anh ấy.”

Ít ra trong cái cuộc đời nát bét của anh, còn có một tia ấm áp và hi vọng.

~

Đêm đó một nhóm người chơi đến tận khuya mới rời khỏi, lúc trợ lý Trương ra về, Nam Từ đã sớm chuẩn bị một tấm chi phiếu cho anh ta.

Nam Từ cực kỳ ngượng ngùng, cô cảm thấy có đền bù bao nhiêu tiền cũng không mua lại được tiếc nuối trước đó.

Thế là lúc cô đưa tấm chi phiếu, vừa xấu hổ vừa nói: “Khụ, à thì… Trước đó bởi vì Đường Đường ra đời mà làm náo loạn lễ cưới của anh. Tôi và ông chủ của anh đã bàn bạc với nhau, nếu như hai người không ngại, thì có thể dùng số tiền này tổ chức lại một bữa tiệc nhỏ, nếu như ngại thì…”

Trợ lý Trương cho là Nam Từ muốn lấy lại tờ chi phiếu, nên vội vàng nói: “Không ngại không ngại! Cảm ơn ông bà chủ! Tôi sẽ dùng số tiền này thích đáng!”

Nói xong, không chờ Nam Từ phản ứng, anh ta trực tiếp xoay người ra về.

Nam Từ: “…”

Sau khi Nam Từ tiễn hết khách, lúc lên lầu thì phát hiện Hoắc Lâm vừa mới tắm xong cho Đường Đường.

Có thể anh chưa kịp thay quần áo, cho nên anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây trước đó, lúc này áo sơ mi không gài ba bốn nút, lồng ngực rắn chắc lộ ra. Hai ống tay áo cũng hơi ướt, đầu tóc lúc nào cũng được chải chỉnh tề, lúc này lại có vài sợi rủ xuống.

Hiện tại Hoắc Lâm không còn chút dáng vẻ nào của một tổng giám đốc kiêu ngạo, ngược lại Nam Từ lại hi vọng muốn nhìn thấy chút “Hơi thở khói lửa” từ anh.

Nam Từ nhịn không được ôm lấy anh, cọ cọ trong lòng ngực anh.

“Hoắc tiên sinh, rốt cuộc anh cũng đã giống người phàm hơn rồi đó.”

Hoắc Lâm bật cười, anh giữ đầu cô, nhẹ hôn lên đỉnh đầu: “Người phàm chỗ nào?”

Nam Từ không muốn giải thích nữa, cho nên cũng không lên tiếng nữa, chỉ ôm anh nhõng nhẽo.

Nhưng cử động này của cô trong mắt Hoắc Lâm lại khác.

Anh ôm lấy eo cô, đầu ngón tay xoa bóp làn da mịn màng của cô, môi mỏng nhẹ ghé sát bên tai cô.

“Muốn hả?”

Lúc anh nói chuyện, hơi thở còn xen lẫn mùi rượu, khiến giọng nói của anh cực kỳ say lòng người.

Nhưng Nam Từ làm gì nghĩ đến chuyện đó, không nghĩ anh lại hiểu lầm, thế là cô vội vàng lắc lắc đầu.

Nhưng Hoắc Lâm hoàn toàn không cho cô có cơ hội giải thích, trực tiếp cúi xuống bế Nam Từ lên, sau đó vững vàng bước vào phòng tắm.

“Anh làm gì vậy?”

“Không phải em muốn sao? Em muốn thì anh cho.”

“Em không có!”

Khóe miệng Hoắc Lâm cong lên, sau đó cúi người hôn lên môi cô một cái: “Không, em có muốn, bảo bổi.”

Sau đó, anh trực tiếp đặt Nam Từ vào bồn tắm, mở nước ấm, rồi bắt đầu cởi quần áo thay Nam Từ.

Tính ra hai người đã tròn một năm không thân mật.

Từ lúc Nam Từ có thai, Hoắc Lâm sợ thân thể cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên một mực chịu đựng, thỉnh thoảng sẽ quấn lấy cô nhờ cô dùng tay dùng chân giúp anh, nhưng đó chỉ là giải khát tạm thời mà thôi.

Sau khi sinh Đường Đường, anh lại suy nghĩ vì cơ thể Nam Từ cần phải hồi phục lại, cho nên cũng không dám đưa ra yêu cầu gì.

Hiện tại Đường Đường đã được một trăm ngày, anh cũng không cần nhịn nữa.

Quần áo trên người Nam Từ đã ướt đẫm, bây giờ cô ra ngoài cũng không được, mà cô lại thấy ánh mắt của Hoắc Lâm như muốn nướng chín cô rồi.

Thế là cô suy nghĩ, không cự tuyệt nữa.

Nam Từ ôm lấy Hoắc Lâm, nhỏ giọng nói: “Vậy anh nhớ phải nhẹ nhàng đó.”

Hoắc Lâm đáp: “Ừ.”

Thế nhưng ở bên trong phòng tắm hai ba tiếng, cuống họng Nam Từ cũng đã khô, Hoắc Lâm cũng không thể thực hiện “Nhẹ nhàng” như đã hứa.

Cô cực kỳ tức giận, lúc cuối cùng còn trực tiếp cắn lên vai anh.

Nhưng không ngờ động tác của cô lại khiến anh càng hưng phấn, anh ôm lấy một chân của cô, động tác càng tăng mạnh hơn.



Lúc kết thúc, Nam Từ thật sự bị anh hành hạ đến thở không ra hơi, cô dựa vào lồng ngực anh thở dốc, cuối cùng, mở miệng nói: “Ban đầu em còn tưởng anh thay đổi, thay đổi chỗ nào chứ… Vẫn cầm thú như trước.”

Thần sắc Hoắc Lâm cực kỳ thỏa mãn, cúi đầu hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.

“Nhưng bảo bối của anh thích không?”

“Thích cái…”

Chữ cuối “cái con khỉ” còn chưa kịp nói ra, thì Nam Từ đã cảm thấy anh chuẩn bị ngóc đầu trở lại, thế là nhanh chóng đổi giọng.

“Thích thích, Hoắc tiên sinh của em là số một.”

“Nói lại.”

“…Ông xã của em là tuyệt nhất!”

Nụ cười trên mặt anh càng đậm hơn, ôm cô lật người trong bồn tắm.

“Nếu đã thích thì lần nữa vậy.”

“…”

Nam Từ muốn đánh người!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.