Lối thoát hiểm cách hội trường cũng khá xa, hiện tại trên sân khấu vẫn có người đang phát biểu. Âm thanh cũng loáng thoáng truyền đến tai Nam Từ.
So với ở bên kia, thì cô đang bị Hoắc Lâm đè ép ở bên này…
Nam Từ càng nghĩ càng thấy nóng mặt, dùng tay đẩy đẩy anh: “Đang ở bên ngoài đó.”
Hoắc Lâm mút thật sâu nơi cổ cô, sau đó ngẩng đầu, khẽ hôn lên môi cô.
“Anh đâu làm gì sai, sợ cái gì.”
Nam Từ có chút bực bội, lại đẩy anh: “Chứ anh định làm cái gì!”
Hoắc Lâm cong môi, cầm lấy tay cô rồi khẽ hôn lên tay cô một cái.
“Bảo bối, chuyện anh muốn làm không chỉ có những chuyện này đâu.”
Nam Từ đương nhiên hiểu những gì anh nói, gương mặt cô lại nóng lên.
Đúng lúc này có người bên ngoài gọi tên cô, có vẻ như đang tìm cô, cô nghe thấy, giống như tìm được lý do thoát nạn, tranh thủ nói với Hoắc Lâm : “Chắc là thầy phụ trách hoặc là học tỷ tìm em có việc, em ra ngoài trước, anh đứng đây đợi một phút nữa rồi hẵng ra.”
Hoắc Lâm giữ chặt cô, hỏi: “Sao không đi theo anh?”
Nam Từ kinh ngạc: “Em đang dự khai giảng mà sao về sớm được.”
Hoắc Lâm nhíu mày: “Nhưng hôm nay em đâu có lớp.”
“Nhưng em còn có chuyện khác.” Đang nói chuyện, thì bên ngoài lại có tiếng gọi Nam Từ, cô hết cách, chỉ chỉ: “Người ta lại gọi em kìa, chắc chắn là có chuyện quan trọng.”
Nói xong, cô đẩy tay Hoắc Lâm, rồi đi ra khỏi lối thoát hiểm.
~
Người gọi Nam Từ chính là một học tỷ, lúc chuẩn bị cho buổi khai giảng vẫn luôn giúp đỡ Nam Từ. Học tỷ cũng có giúp cô sữa chữa bài phát biểu, dáng người rất đẹp, khí chất không tệ, là một cô gái xinh đẹp tốt bụng.
Học tỷ thấy Nam Từ đi ra từ lối thoát hiểm, trong lòng đoán chừng Nam Từ căng thẳng cho nên trốn vào một góc vắng để bình tĩnh trở lại.
Học tỷ nhìn Nam Từ cười hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Nam Từ ngượng ngùng gật gật đầu.
“Không sao, lần đầu tiên em phát biểu trước nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ rất hồi hộp, nhưng biểu hiện của em rất tuyệt vời, ít ra lúc em đứng trên sân khấu, chị hoàn toàn không nhìn ra biểu hiện lúng túng cằng thẳng nào từ em hết.”
Nam Từ nghe học tỷ nói, nhưng đáy lòng lại lo lắng Hoắc Lâm ở bên kia đột nhiên đi ra.
Cô nhanh chóng kéo cánh tay học tỷ: “Dạ, học tỷ, chúng ta nhanh quay lại khán đài đi, chị tìm em có chuyện gì sao?”
Học tỷ gật gật đầu: “Thầy phụ trách nhờ chị đi gọi em.”
Nam Từ nhíu nhíu mày, nhắc đến thầy phụ trách, cô lập tức không có ấn tượng gì tốt. Cô luôn cảm thấy thầy ấy rất nghiêm túc, nhưng tính cách lại có chút…
Thật ra cũng không có gì, nhưng thái độ của thầy ấy đối với học tỷ thật là…. Thầy ấy được giao phụ trách chuẩn bị buổi lễ, sau đó dẫn tới hai người, trong đó có cả học tỷ. Thầy ấy cũng mặc kệ học tỷ có phải là con gái hay không, vẫn sai bảo không hề quan tâm…
Chuyện đó coi như không nói đến, nhưng Nam Từ thấy rất nhiều lần thầy ấy sai học tỷ đi mua đồ, nhưng không bao giờ đưa tiền, càng đừng nói đến chuyện cà phê cơm trưa các loại.
Nhưng nhìn học tỷ có vẻ như đã quá quen thuộc với điều này, cho nên không hề bày ra dáng vẻ phản kháng.Nam Từ có chút khó chịu, cô cũng không thiếu tiền, nhưng cô thật sự không thể tin được có kiểu giáo viên như vậy tồn tài, thậm chí không muốn gặp thầy ấy.
Nghĩ nghĩ, Nam Từ cố ý thăm dò: “Thầy phụ trách tìm em có chuyện gì không?”
“Thầy ấy không nói, chị đoán là thầy ấy cũng chỉ muốn mời em đi ăn bữa cơm chung với mọi người, dù sao mọi người cũng đã bận rộn để chuẩn bị buổi lễ, cũng quen với nhau hết, buổi lễ thì diễn ra rất thành công, nên muốn liên hoan một chút.” Học tỷ nói.
Nam Từ nghe xong, vội vàng hỏi: “Vậy em không đi được không?”
Học tỷ hơi kinh ngạc: “Sao lại không đi? Hôm qua chị tốn nhiều tiền đặt nhà hàng lắm đó, người khác không nói nhưng em không đi thì tiếc quá.”
“Chị lại bỏ tiền ra nữa hả? Không phải thầy ấy nói là thầy ấy mời sao?”
Học tỷ cười cười xấu hổ, nhìn trước nhìn sau, sau khi xác định không có ai mới nhỏ giọng mở miệng: “Em đừng có đi nói khắp nơi đó, cái này cũng không có gì đâu, chị quen rồi.”
Nam Từ có chút không chịu nổi, cái này rõ ràng rất sai, sao lại có thể quen được.
Nhưng cô cũng không muốn lo chuyện bao đồng, người ta đã nói không sao, thì cô cũng không cần thiết phải nhiều lời.
Nhưng nhìn thấy thái độ của học tỷ thì Nam Từ không nỡ từ chối buổi liên hoan, nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: “Chị bỏ ra hết bao nhiêu tiền, em sẽ trả cho chị một phần.”
Học tỷ sững sờ, đương nhiên không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này, cuối cùng cười cười: “Em đáng yêu quá đi, một mình em thì có bao nhiêu tiền, không được đâu.”
Nói xong, học tỷ than thở: “Thật ra chị cũng không muốn chuyện này, mặc dù thầy ấy không yêu cầu gì quá đáng, nhưng đó vẫn là một cái hang không đáy. Điều kiện gia đình chị không kém, nhưng so với những bạn học sống ở thành phố này thì chị vẫn thua kém rất nhiều, nhưng ba mẹ chị hy vọng sau khi tốt nghiệp chị có thể ở lại trường học làm giảng viên. Cho nên chị mới cố gắng lấy lòng thầy ấy… Ây da, chị cũng không biết sao nữa.”
Nam Từ yên lặng nghe, trong lòng cực kỳ khó chịu, thầm suy nghĩ hay là lúc về nói với Hoắc Lâm xem anh có biện pháp gì giúp đỡ học tỷ thay cô không.
Buổi liên hoan giống như những gì học tỷ nói, là một phòng ăn tương đối mắc tiền, thầy phụ trách còn cố ý nói học tỷ đặt chỗ sang trọng, tiền bạc sẽ tính sau.
Nơi này được trang trí khá độc đáo, có chút màu sắc cổ xưa, từng phòng được ngăn cách bằng một tấm bình phong rất lớn, không phải tường, cho nên nếu như nói chuyện lớn tiếng một chút thì gian phòng bên cạnh cũng sẽ nghe thấy.
Sau khi thầy phụ trách đi vào phòng ăn thì ra dáng như người mời khách, không khách khí chỉ món ăn, hơn nữa còn chọn những món ăn đắt tiền.
Trong lúc chờ đồ ăn, thầy phụ trách cố ý ngồi bên cạnh Nam Từ, đầu tiên là hỏi han một lúc lâu, sau đó lại hỏi đến bối cảnh gia đình cô.
Từ lúc vào trường đến bây giờ, Nam Từ vẫn luôn luôn khiêm tốn, không nhiều chuyện nói bối cảnh gia đình mình cho người ngoài biết, cho nên lúc này cô cũng không cần thiết phải nói thật với thầy phụ trách, chỉ nói ba mẹ là công nhân viên chức.
Thầy phụ trách gật gật đầu, sau đó cười cười nói với cô: “Thật ra trường chúng ta là trường đại học tốt nhất thành phố này, thầy tin tưởng năng lực của em, sau này chắc chắn sẽ rất xuất sắc.”
Trong lúc nói chuyện, thì thức ăn bắt đầu được dọn lên, Nam Từ nhìn từng món ăn được đưa lên mà đau lòng thay học tỷ, cô cảm thấy những cái đó không phải là thức ăn, mà là tiền.
Thầy phụ trách cầm cái ly rỗng, đưa tới trước mặt Nam Từ.
“Rót cho thầy một ly.”
Trong lòng Nam Từ cực kỳ chán ghét, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nghe lời làm theo.
Rượu được rót xong, thầy phụ trách uống cạn một hơi, sau đó nói với mọi người: “Các em ăn đi, đừng khách khí, hôm nay thầy mời, các em cũng vất vả rồi.”
Nam Từ nhíu nhíu mày, vô thức nhìn qua học tỷ, thấy học tỷ vẫn như người không có việc gì, tiếp tục yên lặng ngồi ở đằng kia, sau khi chạm mắt với Nam Từ một lúc thì chỉ hơi cười cười.
Ly rượu của thầy phụ trách lại rỗng một lần nữa, ông ta chờ một lúc lâu vẫn không thấy Nam Từ có động tác gì, có chút mất kiên nhẫn.
“Ai da, tôi cảm thấy bạn học này không được rồi.”
Nam Từ không hiểu ý của thầy phụ trách, im lặng không lên tiếng.“Nè, em nhìn Trương Thiến mà xem, nếu như là em ấy thì chắc chắn đã rót đầy ly rượu cho tôi từ nãy giờ rồi.” Thầy phụ trách nhắc đến tên Trương Thiến, chính là học tỷ. Sau khi nói xong lại thở dài: “Tôi thấy em cũng có vẻ ngoan ngoãn, hôm nay tôi nói với em thế này, em bước vào cổng đại học cũng không khác bước vào đời lắm đâu, làm gì cũng phải biết chủ động, giống như lúc sớm nay, tôi còn nghe có người quyên góp hai tòa nhà mới cho trường để khích lệ em. Em nghĩ xem, nếu như ngày nào đó tôi dẫn em đến gặp người ta, mà biểu hiện của em lại cứng nhắc như vậy thì chẳng phải đã làm uổng phí công sức của tôi sao.”
Giọng nói của thầy phụ trách khá lớn, có vẻ như muốn mọi người trong phòng đều nghe thấy, các học trưởng học tỷ có vẻ không ngạc nhiên gì với những lời nói này, nhưng những tân sinh viên lại có chút kinh ngạc.
Nam Từ hoàn toàn không hiểu rốt cuộc mình đã chọc gì đến thầy phụ trách, suy nghĩ một chút, hỏi: “Ý của thầy là…”
“Thấy ly rượu của tôi trống không thì phải chủ động rót cho tôi đi chứ! Bây giờ tôi đang rèn luyện em, sau này gặp những nhân vật quan trọng hơn cũng phải chủ động rót rượu cho người ta thì mới thể hiện sự tôn kính!”
Lúc ông ta nói chuyện không hề kiêng nể gì cả, hoàn toàn không quan tâm đến gì hết, cũng không hề biết phòng sát vách bên cạnh chính là Hoắc Lâm và hiệu trưởng nhà trường, còn có thêm hai vị từ bộ giáo dục nữa.
Sắc mặt hiệu trưởng cực kỳ xấu, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, trước kia ông ta cũng không phải không biết cấp dưới của mình tính tình như thế nào, nhưng bởi vì thầy phụ trách cũng không làm việc gì quá phận, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng ngày hôm nay, trước mặt người của bộ giáo dục và Hoắc Lâm, thầy phụ trách lại vô ý nói ra những lời quá đáng như vậy.
Hiệu trưởng bắt đầu cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Ban đầu Hoắc Lâm vẫn giữ bộ dáng hững hờ, nhưng lúc này lại cười như không cười.
Hôm nay anh đang rất nhàm chán, lại nghe Nam Từ nói đi liên hoan, cho nên cũng muốn mời những lãnh đạo ăn bữa cơm, sau đó cũng nói bóng gió chuyện của Nam Từ để bọn họ đặc biệt chiếu cố cô một chút,
Nhưng anh không ngờ anh chưa kịp lên tiếng thì Nam Từ đã thật sự bị “Chiếu cố”.
Anh chậm rãi lấy khăn lau miệng, rồi nói tiếp: “Không nghĩ là trường ta lại có thầy giáo trồng người theo cách đó, thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Nói xong, anh đứng dậy trực tiếp đi ra khỏi phòng, tiến đến căn phòng bên cạnh.
Bên kia, thầy phụ trách vẫn đang ba hoa chính chòe, lại nói mình đã từng giúp đỡ không biết bao nhiêu sinh viên, đang nói được nửa chừng thì cánh cửa phòng bị mở ra.
Dáng vẻ thon dài của Hoắc Lâm mạnh mẽ xuất hiện trước mặt mọi người, tâm tình Nam Từ đang chán ghét cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thầy phụ trách thấy người tới là Hoắc Lâm, vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài… Sao ngài lại tới đây?”
Hoắc Lâm khẽ cười cười, dáng người cực kỳ ưu nhã, nhưng Nam Từ biết anh chắc chắn muốn bắt đầu…
Nam Từ chỉ thấy anh tiến đến trước mặt thầy phụ trách, cầm lấy chai rượu vang trên bàn, không nói tiếng nào, trực tiếp đổ thẳng rượu lên đầu thầy phụ trách.
Rượu đỏ đổ hết lên đầu thầy phục trách, chảy ướt cả người ông ta, cho đến khi Hoắc Lâm dừng tay lại thì ông ta vẫn còn há hốc miệng, nhìn Hoắc Lâm không nhúc nhích.
“Tổng giám đốc Hoắc, ngài! Ngài làm cái gì vậy?!”
Nụ cười nơi khóe môi Hoắc Lâm càng lúc càng đậm.
“Không phải thầy muốn được người ta rót rượu cho sao? Tôi rót như vậy đã đủ tôn kính hay chưa?”
Trong lòng Nam Từ cực kỳ khoái chí, cảm thấy Hoắc Lâm đang thay cô trút giận, nhưng cũng biết tiếp tục nữa cũng không tốt lắm, Hoắc Lâm làm vậy có nghĩa đã nghe thấy những lời thầy phụ trách nói, một khi thầy phụ trách lại tiếp tục nói nữa, thì sẽ khiến anh càng thêm tức giận, đến lúc đó tình trạng chắc chắn sẽ không thể cứu vãn.
Nghĩ tới đây, Nam Từ lặng lẽ kéo kéo áo anh, muốn anh kiềm chế lại một chút.
Hoắc Lâm trực tiếp nắm chặt tay Nam Từ trước mặt mọi người, không hề kiêng kỵ, lại nói với thầy phụ trách: “Ông là cái thá gì mà người ta phải tôn kính ông?”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, mang theo chút cứng rắn khiến người khác không thể coi nhẹ.
Đương nhiên ý tứ trong lời nói của anh cũng khiến mọi người hiểu ra, trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều dồn về phía Nam Từ.
Cô đau đầu, cũng không muốn né tránh nữa, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Lâm nhìn cô: “Chờ em về.”