Cố Chấp Ngọt

Chương 26: Chương 26: Chương26




Dáng vẻ Hoắc Lâm rất thanh thản, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Lưu Lâm Lâm, giống như nhìn một con ruồi bị dậm nát.

“Lưu tiểu thư ăn nói cho cẩn thận, tôi nhớ không nhầm thì tôi cũng chưa từng làm chuyện gì gây hiểu lầm.”

Lưu Lâm Lâm không dám tin, trừng lớn hai mắt: “Không thể nào… Mấy ngày nay thái độ của anh đối với tôi rất khác, hơn nữa còn đồng ý đầu tư cho công ty gia đình tôi nữa, anh còn cười với tôi, nhắn tin nói chuyện với tôi… Anh, anh chắc chắn là thích tôi!”

Cô ta vừa nói vừa hung ác chỉ Nam Từ: “Là nó! Nhất định là do nó đúng không? Nó dụ dỗ anh! Nếu không thì sao anh lại thay lòng đổi dạ như vậy chứ!”

Hoắc Lâm cười cười, vẫn bộ dáng lịch sự nhã nhặn, nhưng những câu chữ anh nói đều cực kỳ vô tình.

“Có vẻ Lưu tiểu thư có khuynh hướng ảo tưởng hơi nhiều, cần tôi liên lạc bác sĩ giúp không?”

Lưu Lâm Lâm đã bị lòng đố kỵ làm choáng váng đầu óc, hoàn toàn không nghe Hoắc Lâm nói gì nữa, trực tiếp muốn tiến tới chỗ Nam Từ, cho dù bây giờ Nam Từ đang ngồi trên đùi Hoắc Lâm, nhưng Lưu Lâm Lâm vẫn muốn kéo Nam Từ xuống.

Thấy cô ta có ý định tiến tới gần, rốt cuộc Hoắc Lâm nhíu nhíu mày.

Ông Lưu ở bên cạnh nhìn xem, thấy nét mặt Hoắc Lâm biến đổi, lập tức kéo Lưu Lâm Lâm lại.

Cô ta gấp không chịu nổi: “Ba, ba làm gì vậy! Mau buông con ra! Con muốn đánh chết con tiện nhân kia!”

Ông Lưu dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, trong lòng có khiếp sợ và nghi hoặc, nhưng cũng không thể để Lưu Lâm Lâm làm ẩu.

Ông ta ép buộc bản thân bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn như bình thường, nhưng thực tế mang theo chút tia căng thẳng và nịnh bợ.

Ông ta hỏi Hoắc Lâm: “Tổng giám đốc Hoắc, về việc đầu tư lần trước ngài nói…”

Kỳ thật mấy ngày qua ông Lưu đã bắt đầu gọi thẳng tên Hoắc Lâm, bởi vì mấy ngày qua thái độ của Hoắc Lâm đối với ông ta cực kỳ khiêm tốn, rất là tôn trọng. Ông ta nhất thời lâng lâng, cũng thật sự đối đãi rất tốt với anh.

Thế nhưng ông ta đã quên, Hoắc Lâm không phải một người trẻ tuổi bình thường, thủ đoạn hơn ông, vươn xa hơn ông… Không, phải nói Hoắc Lâm thậm chí còn vươn xa hơn mấy lão đại kinh doanh trong thành phố này.

Ông ta vừa nói xong, Hoắc Lâm cũng chỉ cười cười, dáng vẻ có chút như đáng tiếc.

“Xin lỗi, chủ tịch Lưu, bất kỳ quyết định nào của công ty cũng phải đi theo đúng quá trình, theo đánh giá mà nói thì công ty ngài cũng không đủ tốt, cho nên lần này không thể hợp tác được.”

Dù ông Lưu đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng khi nghe anh nói, vẫn cảm giác như sét đánh ngang tai.

“Tổng giám đốc Hoắc… Ngài không nên đùa kiểu này! Trước đó ngài đề nghị tôi đầu tư vào hạng mục, cho nên tôi đã bắt đầu quăng tiền vào, bây giờ toàn bộ công ty cũng đã mang đi thế chấp, nếu như ngài không đầu tư thì sao tôi làm việc được?”

Hoắc Lâm vẫn giữ cái nụ cười lịch sự kia: “Nhìn tôi giống như đang nói đùa sao?”

“Nhưng… Nhưng mà ngài đã hứa sẽ đầu tư cho Lưu thị!”

Ánh mắt Hoắc Lâm nhàn nhạt, bộ dáng hững hờ, nói: “Có hợp đồng sao?”

Ông Lưu không thể nói bây giờ ông có cảm giác gì, có phẫn nộ có tuyệt vọng, nhưng đáy lòng vẫn còn mang một tia hy vọng.

Cho nên ông ta lại mở miệng: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài không thể như vậy… Dù sao chúng ta cũng có giao tình, với lại… Với lại Lâm Lâm, đúng! Còn có Lâm Lâm nữa! Ngài đâu thể không nể mặt Lâm Lâm, thấy chết mà không cứu!”

Lưu Lâm Lâm nghe thấy ba mình nói, đáy mắt cũng dấy lên tia hi vọng.

Mặc dù mấy ngày qua Hoắc Lâm không có những hành động bày tỏ gì, nhưng cũng chưa từng từ chối cô ta!

Trước kia trong dàn nam thần lạnh lùng, thì nam thần lạnh lùng nhất, không bao giờ để phụ nữ quá gần mình lại chủ động với cô ta! Điều này cũng đủ để cô ta kiêu ngạo!

Cho nên mấy ngày qua, Lưu Lâm Lâm còn cho mình là vợ tương lai của Hoắc Lâm, lúc đó có một vị có tiếng tăm lên tiếng dạy dỗ cô ta, anh còn bảo bọn họ không biết tự lượng sức mình.

Anh rõ ràng là thích cô ta! Chỉ là chưa thổ lộ mà thôi!

Nghĩ đến đây, Lưu Lâm Lâm tiến lên hai bước, nói: “Hoắc tiên sinh, ngài nhất định đang nói đùa với ba tôi đúng không? Anh thích tôi, anh sẽ không thấy chết mà không cứu!”

Khóe môi Hoắc Lâm ngoắc ngoắc, mang theo tia trào phúng.

“Có vẻ không chỉ đầu óc Lưu tiểu thư có vấn đề, mà đến thính lực cũng không tốt luôn. Hay là cô cảm thấy mình có ưu điểm gì để khiến tôi phải bỏ qua cái thói ngang ngược ngu ngốc của cô, để tôi yêu cô đây?”

Lời nói của Hoắc Lâm đã rất rõ ràng, ông Lưu nghe cũng hiểu.

Lúc trước ông ta còn buồn bực vì không thấy Hoắc Lâm chủ động tìm kiếm hợp tác, càng đừng nói đến chuyện đầu tư, sao đột nhiên chuyện tốt lại rơi trúng đầu ông ta?

Khi đó ông ta còn nghĩ con gái ông ta đặc biệt, nhất thời bị tiền làm choáng váng đầu óc, cho là Hoắc Lâm nhìn trúng Lâm Lâm, còn nghĩ mình sắp trở thành ba vợ tương lai của Hoắc Lâm.

Vậy là Hoắc Lâm nói cái gì ông ta cũng cảm thấy rất đúng.

Đầu tiên Hoắc Lâm đến trước mặt ông ta đề nghị việc đầu tư, lại còn nói hạng mục nào tốt, nếu như Lưu thị muốn khắc phục khó khăn thì phải đầu tư vào hạng mục đó.

Chính ông ta cũng đã đọc bản kế hoạch, xác thực cũng rất coi trọng, khi đó người cạnh tranh nhiều, ông ta sợ Lưu thị bỏ lỡ cơ hội lần này, cho nên tức tốc mang công ty đi thế chấp, cộng với tài sản riêng của ông ta, tất cả tiền đều đổ vào dự án đó.

Ông ta còn tưởng rằng Hoắc Lâm ngay lập tức sẽ đầu tư tiền vào, ai ngờ ông ta đợi mãi đợi mãi, không thấy tiền đầu tư, mà ngay cả Hoắc Lâm cũng làm bỗng nhiên biến mất không dấu vết.

Hiện tại xem ra, Hoắc Lâm chỉ đang đào một cái bẫy, mà mục đích thật sự chính là trả thù cho Nam nhị tiểu thư!

Nghĩ tới đây, ông ta bất lực nói: “Dự án này… Chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề hay không thì chủ tịch Lưu có thể tự nhận ra mà, tôi chỉ cung cấp cơ hội cho ông thôi.”

Về phần cơ hội này, ông ta cũng có thể xác định được là kẹo ngọt hay độc dược.

Ông Lưu nhìn Hoắc Lâm, cảm thấy sao bản thân có thể đi tin lời Hoắc Lâm?

Suy nghĩ cẩn thận một chút cũng biết, loại người như Hoắc Lâm sao có thể để ý đến Lâm Lâm? Trong giới nhà giàu ở thành phố này, thì tiếng tăm của con gái ông không tốt lắm, tướng mạo cũng không xinh đẹp, lại không có ưu điểm gì.

Trước đây có bao nhiêu người đẹp tiếp cận Hoắc Lâm, vậy mà anh cũng chưa từng rung động, vậy thì sao có thể coi trọng con gái ông ta đây?

Cho nên tất cả mọi chuyện hết thảy đều là một kế hoạch trả thù tỉ mỉ, không, nói là tỉ mỉ cũng không đúng, có lẽ Hoắc Lâm cũng không phải dày công bày mưu tính kế, chỉ tiện tay đào một cái hố, không tốn một chút sức, thì cha con họ đã tự động nhảy vào rồi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta chuyển qua Nam Từ.

Hiện tại ông ta có thể chắc chắn, tất cả mọi chuyện Hoắc Lâm làm đều vì nhị tiểu thư nhà họ Nam này, nhất định bởi vì Lâm Lâm đắc tội với cô, cho nên Hoắc Lâm mới ra tay trả thù cho cô.

Cầu xin Hoắc Lâm đã thất bại, nhưng nếu như cầu xin Nam nhị tiểu thư thì có lẽ… Còn chút hy vọng sống?

Ông ta khẽ cắn môi, nói với Lưu Lâm Lâm: “Lâm Lâm, quỳ xuống, nhận lỗi với Nam tiểu thư!”

Lưu Lâm Lâm không dám tin: “Ba, ba nói gì vậy?!”

“Nhanh lên!” Ông Lưu đè vai Lưu Lâm Lâm, dùng sức ép cô ta quỳ xuống.Làm xong, thái độ hèn mọn thành khẩn nói với Nam Từ: “Nam tiểu thư, trước đó con gái tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội với tiểu thư. Tiểu thư có thể nể mặt mũi trưởng bối tôi tha thứ cho con bé không? Cho con bé một con đường sống, cũng là cho Lưu thị một con đường sống?”

Nam Từ ngẩn người, không biết phải phản ứng sao trước tình huống đột ngột này.

Ngược lại Hoắc Lâm ôm Nam Từ, thản nhiên dựa ra lưng ghế, chỉ nhẹ liếc mắt nhìn Lưu Lâm Lâm đang quỳ đằng kia.

“Sao tôi không nhìn thấy dáng vẻ nhận lỗi của Lưu tiểu thư nhỉ?”

Ông Lưu nghe xong, lập tức hiểu ý Hoắc Lâm.

Ông ta vỗ lưng Lưu Lâm Lâm một chút, nhắc nhở: “Nói xin lỗi mau!”

Lưu Lâm Lâm cắn răng, hung tợn trừng mắt Nam Từ, cũng không biết trải qua bao lâu, mới có thể rặn ra được hai chữ:

“Xin. Lỗi!”

Nam Từ hoàn toàn không hề nghĩ tới tình cảnh này, cô ngây người, dời ánh mắt, không phản ứng với cha con bọn họ.

Không phải tâm địa cô độc ác, mà cô hiểu rõ, chuyện trên thương trường không phải một câu nói của cô đã có thể giải quyết được. Thay vì tự chuốc lấy nhục nhã, thì chi bằng giả vờ không thấy.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hoắc Lâm cũng không phải người lương thiện.

Hoắc Lâm nhìn thấy bộ dáng này của cô, có chút buồn cười.

Anh vuốt vuốt tóc cô, lười biếng nói với ông Lưu: “Chủ tịch Lưu, ông cũng thấy rồi đó, cô bé nhà tôi vẫn chưa chịu tha thứ cho con gái ông đâu.”

Sau lưng ông Lưu đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta tưởng chỉ cần ép buộc con gái xin lỗi thì Nam Từ sẽ không giân nữa, nói không chừng còn cảm thấy bọn họ đáng thương, thay bọn họ nói với Hoắc Lâm một tiếng.

Nhưng tình huống hiện tại…

Ông ta cắn răng, cuối cùng, ông ta cũng nặng nề quỳ xuống.

“Nam tiểu thư, Hoắc tiên sinh, cầu xin hai vị thương chúng tôi, tôi đã phải thế chấp cả công ty và tài sản cá nhân của mình để đổ tiền vào dự án này, một mình tôi không chống đỡ nổi… Hoắc tiên sinh, nếu như… Nếu như ngài không đầu tư, thì Lưu thị sẽ bị tuyên bố phá sản!”

Hoắc Lâm nhàn nhạt nhìn ông ta: “Thì sao? Liên quan gì đến tôi?”

Lời nói của anh như chậu nước lạnh, trực tiếp hất vào người ông Lưu. Ông ta cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen, suýt nữa ngã xuống.

Lưu Lâm Lâm thấy ba mình như vậy, vội vàng chạy quỳ tới đỡ ông ta: “Ba!”

Ông Lưu không ngừng thở hổn hển, qua rất lâu sau, ông ta mới nhìn về phía Hoắc Lâm.

“Cậu làm việc tuyệt tình như thế không sợ bị trả thù sao?”

Hoắc Lâm hơi cười cười một tiếng: “Không sao, chỉ cần bọn họ có thể trả thù được tôi.”

Nói xong, anh gọi trợ lý, ánh mắt nhìn hai cha con nhà họ Lưu, nhưng lại nói với trợ lý: “Thay tôi tiễn chủ tịch Lưu và Lưu tiểu thư ra ngoài.”

Ông Lưu đã tuyệt vọng, cho nên lúc ra ngoài, cũng không nhiều lời. Ngược lại, Lưu Lâm vẫn không phục, nhưng cũng chỉ dám trừng Nam Từ vài lần.

Sau khi tiễn bọn họ ra về rồi, trợ lý đi vào văn phòng Hoắc Lâm một lần nữa.

“Ông chủ, bọn họ đi rồi.”

“Ừ.” Giọng điệu anh hờ hững: “Không được để Lưu thị ngược lại quá nhanh, cũng không cho bên đó một tia hy vọng nào hết.”

Trợ lý không rõ: “Ông chủ?”

“Gần đây nghe nói đi kéo máy (Đánh bạc) có thể phất lên sau một đêm, cái này cũng rất thích hợp với chủ tịch Lưu.”

Nam Từ nghe xong, lạnh cả sống lưng.

Hoắc Lâm muốn phái người dụ dỗ chủ tịch Lưu đi đánh bạc? Đây chẳng phải là anh muốn dùng hoàn cảnh để ép người sao? Không còn lực để phản kích?

Mặc dù nói dụ dỗ là một chuyện, nhưng mắc câu lại là một chuyện khác, nhưng… Nhưng Hoắc Lâm ra tay ác độc không cho đối phương có đường thoát, cũng rất đáng sợ!

Cô không dám nghĩ nữa, trước đó cô còn cho là mình đã không còn sợ Hoắc Lâm, nhưng chính mắt cô thấy chuyện ngày hôm nay, cả người cô lại bắt đầu sợ anh.

Sau khi trợ lý nhận lệnh, rồi rời khỏi phòng, lúc này Hoắc Lâm nắm chặt hai tay Nam Từ.

“Sao? Cô thích món quà tôi tặng chứ?”

Toàn thân Nam Từ dâng lên sự cảnh giác đối với anh, nhưng lại không dám phản kháng.

Chỉ có thể hơi khẽ run, hỏi anh: “Tại sao? Tại sao anh lại làm những chuyện này?”

Hoắc Lâm nhíu mày: “Tôi vì lý do gì mà em cũng nhìn không ra sao? Đương nhiên là vì em rồi.”

Anh dùng chóp mũi cọ nhẹ lên gương mặt cô, thần sắc cực kỳ hưởng thụ, hơi thở của hai người đan xen vào một chỗ.

“Người nào ức hiếp người của tôi đều đáng chết.”

Nam Từ cảm thấy trái tim mình đang nhảy loạn xạ, sau khi hạ quyết tâm, cô mới lại hỏi: “Nè… Tại sao anh lại làm chuyện này vì tôi?”

“Em không biết?”

Nam Từ lắc lắc đầu.

Hoắc Lâm nặng nề cười một tiếng, sau đó ngón tay dài vuốt ve đôi môi cô, nhẹ nhàng chậm chạp lại mê hoặc lòng người.

Khi anh nói, giọng nói của anh cực kỳ êm dịu, giống như là đang thủ thỉ với người yêu.

“Không, bảo bối, em biết, em thông minh như vậy sao lại không biết được?”

Nam Từ chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều vọt lên đỉnh đầu, cô nhìn Hoắc Lâm, cũng không nói nên lời.

“Tôi biết em đang suy nghĩ gì, nhưng vô dụng thôi.”

Hoắc Lâm dùng chút sức nhấn ngón tay lên môi cô, đôi môi xinh đẹp của cô bỗng chốc đỏ rực.

“Bắt đầu từ giây phút này, em đã không có quyền lựa chọn nữa rồi.”

Ánh mắt anh tăm tối, cảm xúc khát máu đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng.

“Em chỉ có thể yêu tôi, cả đời này chỉ được yêu một mình tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.