Edit: Kim
Beta: Chanh
“Không đuổi theo à?” Cố Minh Huy đứng phía sau cô, vui sướng thấy bạn bè gặp nạn.
“Đuổi cái rắm.” Thẩm Diệc Hoan mạnh miệng.
Nghĩ thầm, dù sao mấy ngày nữa cô cũng đi Tân Cương, lúc đó sẽ lại được gặp thôi.
Hai người gọi điện thoại cho Khâu Như Như, không lâu sau đã thấy cô ấy tới, nồi lẩu đã được gọi tới từ sớm, lẩu sôi nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, nước sốt rất thơm, làm người ta thèm nhỏ dãi.
“Mẹ mày không mắng à?” Khâu Như Như một mồm đầy thịt vừa nhai vừa hỏi.
“Không mắng.” Thẩm Diệc Hoan mím môi, “Trực tiếp cho một cái tát, rất dứt khoát.”
Khâu Như Như cùng Cố Minh Huy mọi động tác đều tạm dừng, quay sang nhìn cô.
Thẩm Diệc Hoan lại không thèm để ý mà xua xua tay, nhón quả nho bỏ vào miệng: “Không có việc gì mà, ngày hôm qua chườm đá một chút là không thấy gì rồi.”
“Mẹ mày cũng thật là... sao lại động tay động chân chứ.” Khâu Như Như thở dài.
“Bà ấy còn định dựa vào tao, không lo cơm áo cả đời sau này mà, nghe tao muốn đi nên tức giận.”
“Không phải bà ấy còn có ba dượng của mày sao.”
Thẩm Diệc Hoan lấy di động, tìm được Lục khung thoại của Chu, ngón tay tạm dừng một lát, đánh chữ: Anh giận à?
Một bên lại nói: “Ông ta thì có gì đáng tin đâu, bà ấy còn muốn tao nhanh câu được con rùa vàng nữa kìa.”
Thẩm Diệc Hoan liếc Cố Minh Huy một cái, nhướng mày: “Sau khi ba tao xảy ra chuyện chắc hẳn bà ấy cũng đã tới tìm mày đi.”
Cô biết Thẩm Diệc Hoan cùng nhà Cố đại thiếu gia có quan hệ tốt, khi đó còn nghĩ nếu Thẩm Diệc Hoan gả đến cố gia, cũng đã có thể vượt qua gian khó lúc ấy rồi.
“Thông minh đấy.” Cố Minh Huy mỉm cười, nâng ly rượu lên, gõ gõ bàn, cùng hai người chạm ly, “Khi đó tao ở nước ngoài, thế nào, nếu mày nguyện ý, bây giờ Cố thiếu gia đây sang nhà mày cầu hôn luôn.”
Thẩm Diệc Hoan trợn trắng mắt, không để ý tới lời đùa cợt của hắn, tựa lưng vào ghế ngồi tiếp tục nhắn tin cho Lục Chu.
Anh đào: Anh ghen à?
Anh đào: Em với Cố Minh Huy không phải quan hệ đó đâu, Như Như cũng đang ở đây mà.
Anh đào: Bao giờ anh bay vậy, em tới tiễn anh nhé.
Anh đào: Anh à... QAQ
Vẫn chưa trả lời.
Thẩm Diệc Hoan bĩu môi, cầm theo di động đứng lên: “Hai người ăn đi, tao vào WC chút.”
Cô gọi điện thoại cho Lục Chu, đặt ở bên tai.
Chờ hết một hồi chuông bên kia mới nhấc máy, khẽ nói: “Ừ??”
Thẩm Diệc Hoan: “Sao vừa nãy anh đi luôn rồi?”
Không đáp lại.
Cô đổi câu hỏi: “Anh vừa rồi tới tìm em có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì.”
“Ồ.” Thẩm Diệc Hoan lẩm bẩm một tiếng, tựa lên ván cửa, “Lục Chu, anh vẫn còn thích em đúng không, nếu không thì anh ghen linh tinh cái gì.”
Đến khi cô nghĩ anh sẽ không trả lời đâu thì thanh âm từ bên tai truyền tới, anh nói.
“Kẹo hôm qua, em còn muốn lấy không.”
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, tim đập bỗng nhiên rối loạn một chút: “Anh ở đâu?”
“Xuống dưới.”
***
“Anh đào mày đi đâu thế!”
Cô đáp vội một câu “Tao xuống lầu một chuyến” rồi vội vã chạy ra cửa.
Từ lúc Lục Chu đi đến giờ đã 2 giờ hơn rồi mà anh vẫn ở đây.
Cô chạy ra thang máy, lê dép lê ra cổng khu nhà, nhìn trái nhìn phải một vòng vẫn chưa tìm được Lục Chu.
Cô lấy di động ra, còn chưa kịp chạm vào dãy số.
Tiếng Lục Chu sau người vang lên: “Thẩm Diệc Hoan.”
Cô quay đầu lại.
Hôm nay trời rất nắng, một bên là ánh mặt trời rực rỡ ám áp, Lục Chu đứng trong bóng râm dưới mái hiên.
Con ngươi sâu thẳm của anh được phản chiếu rõ ràng.
“Cho em.”
Anh giơ tay, đưa túi đồ trong tay cho Thẩm Diệc Hoan, bên trong là vài túi kẹo que.
“Anh đi đây.” Anh nói.
Thẩm Diệc Hoan ngây người, chờ phản ứng lại thì Lục Chu đã đi xa.
Bờ vai dày rộng, gió thổi qua, xương bả vai lộ ra từ áo ngắn tay mỏng manh, như một tòa tháp động.
***
Khi đến Tân Cương trời đã tối, bọn họ lái xe từ sân bay về quân doanh, Lục Chu lái xe, người tới đón là một đồng đội, tên Hà Mẫn, trên ghế sau là bác sĩ viện trợ Tân Cương, tên Hà Diễm.
“Bác sĩ Hà, chúng ta lại gặp rồi.” Hà Mẫn cười quay đầu nói với Hà Diễm.
Hà Diễm: “Đúng vậy, thật tốt.”
“Bác sĩ Hà, sao cô lại quyết định tới Tân Cương làm bác sĩ thế, cô gái nhỏ lại quyết định tới đây thật là không dễ gì”
Hà Diễm nhìn Lục Chu, cười cười: “Ta thấy khá tốt, mọi người cũng trẻ tuổi, có thể canh giữ ở đây tôi cũng rất ngưỡng mộ.”
Lục Chu trong miệng cắn điếu thuốc, vì có phụ nữ ở đây nên không hút, anh một tay đặt trên tay lái, ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía trước.
Hà Diễm nhìn sườn mặt anh, hàm dưới người đàn ông mãnh mẽ, lưu loát, cương nghị, rắn rỏi, mặt mày thâm thúy, toàn thân là hoocmon nam tính, quyến rũ đến bùng cháy.
Có người phụ nữ nào không thích được?
Cô cong môi dưới, nghiêng đầu xem ngoài cửa sổ.
Nơi này chính là Tân Cương, bọn họ vẫn đang đi về phía Tây.
Quốc lộ thẳng tắp, đường xe chạy song song, một đường thẳng màu trắng dài không thấy điểm dừng.
Hai bên là mặt cỏ, không phải rất xanh mà có chút vàng, ngoài trời rất nóng, cát thổi vào mặt hơi rát. Nhìn xa hơn, có thế thấy trên đỉnh núi có tuyết, cao ngất trong mây.
Là một khung cảnh hoàn toàn không thể thấy được trong thành phố.
Lục Chu đem cửa sổ bên cô đóng lên, Hà Diễm quay đầu nhìn anh.
Lục Chu ấn mở điều hòa, nói: “Phía trước là sa mạc, độ ấm sẽ càng cao, Hà bác sĩ nghỉ ngơi một lát, còn mấy tiếng nữa mới tới căn cứ.”
“Anh lái xe có mệt không, hay để em lái thay anh một lúc?” Hà Diễm thanh âm thực ôn nhu.
Lục Chu: “Không có việc gì.”
Ngồi máy bay mấy tiếng liền, Hà Diễm cũng rất mệt mỏi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc liền buồn ngủ.
Hà Mẫn quay đầu lại nhìn, hạ giọng nói với Lục Chu: “Lục Đội, bác sĩ Hà có ý với anh?”
Lục Chu liếc anh ta một cái: “Đừng nói bừa.”
“Tôi nói thật mà, người ta cũng theo anh đến đây rồi, còn có thể vì cái gì, từ bỏ công việc ở một bệnh viện trong thành phố mà đến đây? Thật là dũng cảm.”
Lục Chu: “Đừng dát vàng lên mặt tôi, người ta muốn đến Tân Cương giúp đỡ liên quan gì tới tôi?”
Hà Mẫn hỏi kiểu khác: “Vậy anh cảm thấy Hà bác sĩ thế nào?”
Lục Chu không trả lời, ngay sau đó là âm thanh tin nhắn. Hà Mẫn sờ sờ quần mình: “Ơ, điện thoại tôi đâu rồi.”
Cuối cùng anh cũng tìm thấy di động của mình ở ghế sau.
Click mở, một WeChat.
Anh đào: Anh ơi, anh đến Tân Cương chưa?
Hà Mẫn: “......”
Di động của hai người cùng kiểu, cũng không có cài đặt bảo vệ, bên ngoài nhìn không ra khác biệt.
Anh nhìn Lục Chu, đem điện thoại đưa qua: “Lục Đội, của anh.”
Lục Chu nhìn thấy tin nhắn, thần sắc hơi giật mình.
Hà Mẫn: “Tôi nhắn giúp anh nhé?”
“Không cần trả lời.”
3
Được lắm anh zai:)) Chảnh mèo cơ àaa