Cố Chấp Sủng Ái

Chương 7: Chương 7: Thương cảm




Sau khi kết thúc thi đại học Lục Chu không chọn học tại những trường top đầu, mà là học tại trường quân đội, trường quân đội cao cấp nhất, tốt nghiệp ít nhất cũng phải là trung úy.

Mà hôm nay Thẩm Diệc Hoan nhìn huân chương của Lục Chu, anh đã là trung tá.

Lúc đó khi cô biết Lục Chu muốn thi vào trường quân đội thì cũng không cảm thấy gì, cô chỉ biết ba của Lục Chu là thượng tướng, từ sớm đã có ý định để anh thi vào trường quân đội.

Thi đại học xong, Lục Chu nói với cô có lẽ anh sẽ học ở trường quân đội, cô còn vô cùng ngốc bạch ngọt nói ok, sau đó lại quấn lấy Lục Chu kêu anh mặc quân phục cho cô xem.

Lục Chu kéo bả vai cô, nghiêm túc hỏi cô, thật sự cô có thể tiếp nhận việc anh học trường quân đội sao?

Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói, cô không phải kiểu bạn gái bá đạo can thiệp vào tương lai của bạn trai.

Chờ đến khi phát hiện ra rằng hơn một tháng không được gặp Lục Chu thì cô mới phát ngốc.

Hai người ba năm ngồi cùng bàn, tuy cũng đã từng cãi nhau to nhỏ đòi chia tay, nhưng đây mới thật sự là lần đầu tiên hai người tách ra.

Quốc khánh đại học năm nhất cô vừa nhìn thấy Lục Chu bước ra từ trường quân đội hốc mắt liền đỏ lên, ủy khuất muốn chết, nghĩ đến mái tóc mềm mại ngày trước đến bây giờ đã cụt ngủn.

Cô bẹp miệng, nắm chặt lấy cổ tay anh, vừa phẫn nộ vừa ủy khuất trừng mắt nhìn anh, lên án anh vì sao lâu như vậy mà không ra ngoài đi chơi với cô.

Anh cong gối ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô.

Các bạn học xung quang đều cười đùa trêu chọc, anh đều hờ hững.

Thẩm Diệc Hoan khóc, anh liền hoàn toàn không còn chút lý trí nào.

“Bảo bối, lúc trước anh cũng đã từng nói với em, lần này đi thì phải khoảng một tháng mới có thể gặp mặt, em quên rồi?”

Thẩm Diệc Hoan căn bản không nghe anh, càng khóc càng hăng, Lục Chu không thể chịu nổi khi thấy cô như vậy.

“Vậy còn lần sau thì sao? Lần sau gặp mặt là đến khi nào hả?”

Lục Chu nhấp môi, nói: “Có thể là Nguyên Đán.”

Nhìn đến khuôn mặt khiếp sự của cô gái nhỏ, anh lại nhanh chóng bổ sung, “Trong khoảng thời gian đó có lẽ sẽ có ngày nghỉ, anh sẽ đi tìm em.”

Thẩm Diệc Hoan đúng tình hợp lý mà quát anh: “Lục Chu! Em không muốn ở bên cạnh anh nữa!”

Cô vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ không tiếp nhận được những ngày tháng dày vì đó, nhưng đã trôi qua năm hai đại học, khoảng thời gian Lục Chu không thể đi chơi cùng, cô liền đi tìm bạn bè chơi, cô ôm camera đi du lịch khắp nơi.

Kỳ nghỉ của Lục Chu không cố định, có khi đột nhiên liền nhận thông báo được nghỉ, rồi lại biết được mấy ngày đó Thẩm Diệc Hoan đã sớm đến thành phố khác.

Vì thế giữa bọn họ bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.

Tính cách cố chấp của Lục Chu Thẩm Diệc Hoan vẫn luôn biết, cô cứ nghĩ rằng không nghiêm trọng.

Bởi vì khi kiểm tra tâm lý đầu vào của trường quân đội, kết quả tất cả đều đạt tiêu chuẩn, biểu hiện tâm lý của anh rất khỏe mạnh.

Sau này cô mới biết được, cố chấp của Lục Chu, chỉ cố chấp với một mình cô.

Lục Chu tức giận sẽ không cãi nhau với cô, đa số đều là Thẩm Diệc Hoan đơn phương cãi nhau, Lục Chu chỉ chờ cô nói mệt rồi ôm lấy cô, động tác cơ hồ làm đau cô, lần nào cũng lặp đi lặp lại bên tai cô rằng: “Em không được rời khỏi anh.”

Tiếng nói anh trầm thấp, hô hấp nặng nề, như âm thanh tới từ địa ngục.

Cấp III đã có rất nhiều người nói rằng hai người họ hoàn toàn khác nhau như một trời một vực, bất kể xuất phát từ ghen ghét hay khinh thường, đánh giá cũng mang theo sắc thái chủ quan, cũng không phải nói sai.

Tính tình Thẩm Diệc Hoan trời sinh oanh oanh liệt liệt, mà Lục Chu lại có thói quen giấu tất cả mọi cảm xúc trong đáy lòng.

Lần cuối cùng hai người gặp mặt trước khi chia tay, Thẩm Diệc Hoan uống rượu cùng mấy

người bạn trong quán bar đến tận gần sáng, khi bị Lục Chu kéo về tâm trí đã không còn rõ ràng, chỉ nhớ rõ lúc ấy khuôn mặt anh lạnh ngắt, hình như vô cùng tức giận.

Ngày hôm sau thức dậy, cô bị giam lỏng.

Tại phòng ngủ trong căn chung cư mà hai người thuê.

Cửa phòng ngủ bị anh thay đổi một lần nữa, chỉ có thể mở từ bên ngoài, mặc kệ là Thẩm Diệc Hoan nháo như thế nào thì cũng chưa từng dùng, lúc này thật sự chọc đến nơi không nên chọc của Lục Chu, được hầu hạ ăn ngon uống tốt, nhưng lại một bước khó đi.

Bệnh trạng Lục Chu vặn vẹo, càng yêu, càng nóng bỏng, càng lạnh lùng.

Chỉ còn từng đợt từng đợt chiếm hữu, càng tiến vào sâu hơn, càng khiến cho đối phương cảm thấy xa cách.

Ba ngày sau, kỳ nghỉ kết thúc, Lục Chu phải quay trở lại trường học.

Anh xoa đầu Thẩm Diệc Hoan, nhẹ giọng: “Sau này không được đến những nơi như thế, cũng đừng uống nhiều rượu như vậy, được không?”

Cô rất am hiểu chuyện nói dối, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Sau đó Lục Chu lập tức rời khỏi chung cư.

Sau khi nhận lại được tự do, Thẩm Diệc Hoan mới biết được rằng công ty của Thẩm Phó gần đây đột nhiên bị chèn ép, cổ phiếu bị rớt giá liên tục.

Khoảng thời gian gần nửa năm sau đó, cô đều không có yên ổn.

Cảm giác tức giận vì bị Lục Chu khống chế không có nơi nào giải tỏa, lại phải chịu thêm áp lực về cuộc sống.

Nửa năm đó, Lục Chu vẫn luôn ở trường quân đội, mà cô lại càng ngày càng chìm sâu vào các hộp đêm rồi quán bar, dùng cồn để làm tê dại mọi cảm xúc trong mình.

Một thiếu nữ vô ưu vô lo bị ép phải nhanh chóng trưởng thành, trong ban đêm yên tĩnh, bình tĩnh gửi tin nhắn chia tay cho Lục Chu, sau đó tắt máy, dùng số tiền còn sót lại mua một vé máy bay ra nước ngoài.

Khi đó cô thậm chí còn không để bụng chuyện chia tay này.

Nguyên nhân chia tay cũng rất qua loa, đó chính là cảm thấy phiền.

Thực hiện một hành vi tiêu chuẩn của một tra nữ*.

*tra nữ/tra nam: ai cũng biết nèee. Lỳ Thừa Ngân nèeeee:>>

*****

Thẩm Diệc Hoan ngồi trên ghế ở ngoài ban công, trong tay cầm chiếc camera, không chút để ý mà chụp cảnh đêm thành thị.

Chụp mấy tấm đều không hài lòng, đặt camera xuống bên cạnh, cầm di động lên, tìm wechat của Khâu Như Như.

Anh Đào: Như Như hôm nay tao gặp anh ấy.

Như Như Cầu: Ai? Lục Chu?

Không hổ là đứa bạn thân nhất, cô chỉ nhắn có mấy chữ như vậy mà cũng có thể đoán ra, Thẩm Diệc Hoan mỉm cười, tiếp tục nhắn lại.

Anh Đào: Ừ, mấy ngày nay tao gặp anh ấy ba lần rồi.

Như Như Cầu: Chúng mày có duyên phận gì thế này?

Như Như Cầu: Anh trai quân nhân giờ có đẹp trai không?

Anh Đào:......?

Như Như Cầu: Thôi thôi thôi, tao lanh mồm lanh miệng tí, hai người gương vỡ lại lành, củi khô dễ cháy?

Anh Đào: Anh quân nhân của mày căn bản không thèm để ý đến tao, anh rất lạnh lùng và đẹp trai.

Như Như Cầu: Ha ha ha ha ha ha ha, anh quân nhân đó từ hồi đi học chẳng phải cũng như thế à, mày chỉ cần thả thính thì anh quân nhân đó liền để ý đến mày ấy mà.

Anh Đào: Tao thấy vô dụng thôi.

Anh Đào: Hình như anh quân nhân của mày có bạn gái mới rồi.

Như Như Cầu:??????? Không thể nào???

Mấy năm nay Thẩm Diệc Hoan đều cố tránh xa cái tên Lục Chu này, cô thật sự sợ hãi và chán ghét sự khống chế và dục vọng chiếm hữu của anh, lại còn đã từng thích anh.

Không ngờ chỉ tán gẫu mấy câu với Khâu Như Như, cô gọi anh nọ anh kia còn rất thuận miệng, hình như cũng không phải cái gì khó nói lắm.

Anh Đào: Tao thấy anh ấy ôm một người con gái.

Như Như Cầu: Đệch mợ? Xinh không??

Anh Đào: Cũng được, nhưng không xing bằng tao.

Như Như Cầu:..... ai hỏi mày cái này! Tao nói này, khi đó Lục Chu thích mày thích đến nỗi không để ý đến thân phận, tao nhìn còn thấy đau lòng.

Anh Đào: Mày đang làm bạn ai đấy? Không đau lòng cho tao mà lại đi đau lòng cho hắn?

Khâu Như Như vừa quay trở lại khách sạn sau khi kết thúc hai ngày công tác, liền nhận được Wechat từ Thẩm Diệc Hoan.

Trước đây cô và Thẩm Diệc Hoan chính là hai kiểu người đánh tám gậy cũng không đánh tới, bởi trong một buổi tối tự học trường đột nhiên bị mất điện, mọi người vỗ tay hô to “Tan học” rồi tinh thần phấn chấn chạy ra khỏi phòng học.

Mà khi cô đi tới cửa thì nhớ ra là quên không cầm quyển bài tập toán về, nên quay lại lấy.

Lại nhìn thấy trên hành lang tối tăm, chỉ dựa vào ánh trăng để nhìn đường, cô nhìn đến hai bóng người đang dây dưa ở góc tường, dựa vào phía sườn trong ẩn dưới bóng tối, chỉ nhìn thấy sườn mặt của người đứng ngoài.

Khâu Như Như giật mình che miệng lại, người đang đè tay của đối phương lên tường kia chính là lớp trưởng.

Bọn họ đang hôn môi.

“Cậu có họ với chó à, cắn đau chết mất....”

Giọng nữ, thanh âm mềm mại, lộ ra sự kiêu căng và tùy hứng. Lúc ấy cả trường đều biết rằng Thẩm Diệc Hoan đang điên cuồng theo đuổi Lục Chu, nhưng mọi người đều cho rằng Lục Chu không để ý đến Thẩm Diệc Hoan.

Nhưng hiện tại.....

Trời ạ!

Dù ánh sáng rất kém nhưng Khâu Như Như có thể nhìn ra được động tác của Lục Chu kịch liệt đến mức nào, một đoạn cánh tay trắng nõn đến sáng lên của Thẩm Diệc Hoan bị Lục Chu kiềm chế đè trên tường.

Khâu Như Như vô tình nhìn thấy, chỉ là tình cảnh này quá mức chấn động, cô cũng không biết làm thế nào để lên tiếng với bọn họ.

“Tiết tự học buổi chiều nay đi đâu?”

Thanh âm của Lục Chu trầm thấp, nghe trong đêm tối khiến chân người nghe sắp mềm nhũn.

Thiếu nữ nhẹ nhàng thở ra: “Lên sân thượng, Hứa Hạ gọi tớ lên đó.”

Hứa Hạ là một học trưởng khối mười, bị lưu ban, thường xuyên Thẩm Diệc Hoan thường xuyên chơi bời với hắn ta.

Khâu Như Như lắc đầu, trong lòng thầm định nghĩa Thẩm Diệc Hoan là một sát thủ đùa giỡn tình cảm.

“Hửm?”

Hình như Lục Chu cắn Thẩm Diệc Hoan một cái, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng xuýt xoa vì đau của cô ấy.

Cô ấy bị đau đến nỗi tức giận, vung tay về phía mặt Lục Chu, tiếng “bốp” giòn tan vang lên trong hành lang vắng lặng.

Cô mắng Lục Chu: “Lục Chu cậu bị điên à! Đau chết đi được! Có bản lĩnh thì chia tay đi!”

Khâu Như Như nhìn đến ngây người.

Chỉ thấy Lục Chu giữ chặt cánh tay vừa mới tát anh kia, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.

“Không có bản lĩnh.”

Một nam thần cao cao tại thượng, tiền đồ mênh mông trong mắt mọi người, hiện tại bị một cô gái có thanh danh vô cùng tệ tát một cái vào mặt mà không hề tức giận, còn không do dự buột miệng thốt ra câu “Không có bản lĩnh.”

Ngày hôm sau Khâu Như Như liền đem toàn bộ gia sản của mình ra tham dự vào ván cược của trường học về việc “Thẩm Diệc Hoan liệu có thể cưa đổ Lục Chu không”, lúc ấy cơ hồ là không có ai đặt cược vào phần “Có thể“.

Sau khi Thẩm Diệc Hoan biết chuyện này thì ánh mắt đối với Khâu Như Như là vô cùng tán thưởng, rồi bằng một vài lý do không thể hiểu được mà hai người trở thành bạn tốt.

Tình bạn của nữ giới là thứ gì đó vô cùng kỳ diệu.

Khâu Như Như ném túi xách lên giường, nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời.

Như Như Cầu: Chia tay cáu kỉnh gì đó đều là mày, thế thì đau lòng cái q gì chứ.

Thấy bạn thân nói thế, Thẩm Diệc Hoan “xí” một tiếng, thật phiền, cũng không nhắn lại, lê tấm thân về phía giường ngủ.

****

Trong phòng ngủ tối tăm như đêm, tấm rèm dày nặng che đi toàn bộ ánh mặt trời ở bên ngoài, bên trong như một thế giới khác.

Lục Chu vừa mới tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, mấy hôm trước vết thương bị nhiễm trùng nên cả ngày cứ bị sốt nhẹ, anh không để ý đến, hiện tại yết hầu đau rát như lửa đốt.

Điện thoại bên cạnh vang lên, anh nhìn qua, khuỷu tay chống ở đầu gối, với lấy điện thoại. Chờ dứt thêm một hồi chuông, anh mới nghe máy.

“Tư lệnh Lục.”

Bên đầu kia là một thanh âm vang dội to lớn, tuy có thể nghe ra là đã khá lớn tuổi, nhưng tiếng nói lại vô cùng rõ ràng, vững vàng.

“Tên oắt con này, quay lại mà không thèm về nhà một chuyến, tôi nghe Thượng tướng Phùng của quân doanh anh nói thì tôi mới biết.”

Thời tiết oi bức, sau cổ Lục Chu đã có một lớp mồ hôi.

“Gần đây con bận, mấy ngày nữa con về.”

“Anh thì bận cái q!” Lục Hữu Câu mắng, “Trưa nay về nhà ăn cơm!”

“Vâng.” Thanh âm cứng rắn, như thể hai người không phải là cha con, mà là cấp trên cấp dưới.

Dự báo thời tiết hôm nay mưa, anh đánh răng rửa mặt xong cầm ô ra ngoài.

Anh ở Tân Cương lâu rồi, khí hậu hay thay đổi, nên anh đã tạo ra thói quen xem dự báo thời tiết trước khi ra cửa, có đôi khi bản thân mình cũng đoán chuẩn.

Thật ra thì về nhà cũng không có chuyện gì, từ nhỏ anh đã lớn lên trong đại viện quân khu, khái niệm về gia đình cũng không giống những người khác.

Xe vừa đến đại viện, anh xuống xe rồi đóng sầm cửa lại, một đôi chân dài vô cùng bắt mắt.

Đẩy cửa đi vào, Lục Chu cởi đôi quân ủng rồi đi đôi dép lê, “Con về rồi.”

Tư lệnh phu nhân vừa mới sửa soạn lại bản thân, năm tháng vẫn chưa để lại dấu vết sâu đậm gì trên khuôn mặt của người phụ nữ, bà trang điểm nhã nhặn xinh đẹp quý phái, đeo một cái túi xách ở khuỷu tay đi từ trên cầu thang xuống, “Về rồi à, hôm nay dì có việc phải ra ngoài một chuyến.”

Lục Hữu Câu lập tức răn dạy: “Bà thì có chuyện gì hả! Ngày nào cũng thấy bà ở trong nhà chứ làm quái gì có việc gì!”

Tư lệnh phu nhân không để ý đến ông, đi giày, vỗ vỗ bả vai Lục Chu: “Dì đi trước đây, buổi tối còn ở nhà không, cùng ăn bữa cơm?”

Lục Chu: “Buổi tối còn có việc, không ăn ở nhà.”

Mẹ ruột anh vì khó sinh mà chết, sau đó Lục Hữu Câu liền cưới vị Tư lệnh phu nhân này, tuổi tác thì cũng hơn Lục Chu mười sáu tuổi.

Giữa hai người cũng không phải kiểu mẹ kế con chồng không yên ổn, nhưng cũng chỉ duy trì dáng vẻ chung sống hòa bình.

****

Ăn cơm xong, Lục Hữu Câu hỏi anh về chuyện quân sự ở Tân Cương, nói được vài câu thì hai cha con cũng không nói chuyện nữa.

Anh cầm điếu thuốc đi ra ngoài.

Đối diện với cửa của một quán KTV, ánh mắt anh vừa chuyển tới.

Cách một con đường, một cô gái cầm di động, một tay chống nạnh, quần cao bồi ôm lấy thân hình linh hoạt, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhíu mi lại, dường như đang bất mãn rồi nói gì đó.

Cách quá xa, không nghe rõ.

Lục Chu dựa vào cột đèn, khoanh tay nhìn cô, trên mặt không biểu cảm.

“Cố Minh Huy! Cmn thử để chị đây leo cây một lần nữa xem!”

“Ấy, không phải là leo cây mà, máy bay delay thì trách ai chứ.” Hắn nói, rồi có lẽ là nói với tài xế, “Bác tài, hãy đi nhanh thêm chút đi ạ.”

Thẩm Diệc Hoan đang muốn nói tiếp, xoa eo để lấy khẩu khí, lại bị ánh mắt nặng nề của người đàn ông đứng đối diện dọa sợ, bất giác lùi về sau một bước.

Ánh mắt anh rất bình tĩnh, bị người ta phát hiện là đang nhìn lén cũng không dời tầm mắt, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh đến nỗi dường như trước đây chưa từng nhiễm chút dục sắc nào, nhưng trông vẫn có vẻ hơi bệnh.

Bình tĩnh lạnh nhạt và dục niệm mãnh liệt đan xen với nhau.

Thẩm Diệc Hoan sững sờ tại chỗ, giọng nam đang vang lên trong điện thoại cũng không nghe rõ, dứt khoát ngắt máy.

Sau đó.... nghiêm túc đối diện với Lục Chu.

Ánh mắt của người đàn ông quá phai nhạt, khiến cô hoài nghi xem có phải đang ngẩn người hay không, như vậy càng làm cho Thẩm Diệc Hoan thấy khẩn trương hơn.

Năm giây, trong vòng năm giây mà ánh mặt anh không dời đi thì sẽ qua đó. Cô nghĩ.

Năm, bốn, ba, hai, một....

Cô khẽ thở ra một hơi, nhấc chân đi về phía đối diện.

Cuối cùng Lục Chu cũng có chút biểu cảm khác, nhấp môi nhìn chằm chằm vào cô, giữa hàng lông mày khẽ nhíu lại một chút, rồi lại khôi phục dáng vẻ anh tuấn ngày thường.

Thẩm Diệc Hoan cắn cắn môi, sắc mặt xấu hổ, có hơi hối hận vì qua đây: “..... Sao anh lại tới đây?”

Đôi mắt Lục Chu hẹp dài, rũ mắt nhìn sự rối loạn của cô.

“....”

Thẩm Diệc Hoan muốn đánh chết chính bản thân mình một phút trước khi quyết định qua đây, bỗng nhiên ánh mắt hơi căng ra, mơ hồ nhìn thấy băng gạc ở trên cổ vai Lục Chu.

Cô nhíu mày, theo bản năng duỗi tay ra: “Chỗ này của anh....”

Thanh âm đột nhiên im bặt, cánh tay đang duỗi ra của cô bị Lục Chu tóm lấy, lòng bàn tay ấm áp, như có một đống than lửa.

Thẩm Diệc Hoan mờ mịt chớp mắt, nhìn đến sắc mặt u sầu của Lục Chu, thanh âm lạnh lẽo: “Đừng chạm vào.”

Cô đang bị ghét bỏ?

Cô không quen với vẻ lạnh lùng này, dù trước đây Lục Chu tức giận cũng không hề như vậy, trầm mặc hai giây, cô cũng khó chịu.

“Được.” Cô nói xong liền quay người rời đi.

Trên tay lại truyền đến sự nóng bỏng khi nãy, Lục Chu lại giữ cô lại.

Thẩm Diệc Hoan lập tức hất ra, buột miệng chỉ trích: “Không cho tôi chạm vào anh, vậy anh cũng đừng chạm vào tôi.”

Lục Chu nắm chặt lấy xương cổ tay tinh tế hơi lạnh của cô, lòng bàn tay toát mồ hôi, ánh mắt trầm lặng ảm đạm giằng co ở đôi môi đỏ hồng của cô.

Phát hiện ánh mắt anh thay đổi, Thẩm Diệc Hoan quá quen thuộc với bộ dáng này của Lục Chu, quen thuộc đến nỗi trái tim cô nhảy dựng lên, không kiềm chế nổi mà lùi về sau hai bước.

Cực kỳ giống với biểu cảm lúc trước khi Lục Chu muốn hôn cô.

Anh dời tầm mắt từ môi cô đến mắt cô, cảnh cáo.

“Bớt tranh cãi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.