Sau khi trở về thành phố, ngày ngày lại trôi qua. Muốn nói có gì khác thì chính là Đỗ Mộ Ngôn càng chăm chỉ đi lại với Tần Tuyên Tuyên hơn. Mỗi ngày hắn sẽ đón cô tan tầm, đưa cô về nhà, đôi khi sẽ lên nhà cô ngồi chơi, tận lực biểu hiện tình yêu của mình với Tần Tuyên Tuyên.
Một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay trước khi lên lầu, Tần Tuyên Tuyên gọi Đỗ Mộ Ngôn lại.
“Em có lời muốn nói với anh.” Tần Tuyên Tuyên lắp bắp nói.
Đỗ Mộ Ngôn có thể đoán được cô muốn nói gì, chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”
Tần Tuyên Tuyên muốn nói lại thôi, “Lần trước anh nói anh cho em một tuần để suy nghĩ…”
Một tuần này, Tần Tuyên Tuyên luôn lo lắng phải trả lời Đỗ Mộ Ngôn thế nào, nhưng mà bình thường cô rất chú ý, không để lộ phiền não ra ngoài mà thôi. Một tuần thời gian tuy rằng quá ngắn nhưng cũng có thể miễn cưỡng nghĩ ra một lý do. Cô vẫn cảm thấy họ bàn chuyện kết hôn lúc này là quá sớm rồi.
“Anh đang nghe đây.” Đỗ Mộ Ngôn nói.
Dưới tầm mắt bao hàm ngàn vạn bao dung của hắn, Tần Tuyên Tuyên nhất thời không thể nói ra miệng. Biểu hiện của hắn khiến cô chột dạ, làm cô cảm thấy cứ từ chối hắn như thế thì thật sự hơi tàn nhẫn.
“Em…” Tần Tuyên Tuyên di chuyển tầm mắt, cuối cùng vẫn nói ra, “Rất xin lỗi, em vẫn cảm thấy quá nhanh, em không thể đồng ý với lời cầu hôn của anh được…”
Cô cảm giác bàn tay của mình bị Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt, không khỏi dừng lại, dời tầm mắt.
Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn mang theo đau thương thản nhiên, đáy mắt ảm đạm làm người ta phải động lòng.
“Thật sự không thể đồng ý sao?” Hắn cúi đầu hỏi.
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, sự kiên định trong lồng ngực như bong bóng thoát hơi, nháy mắt đã khô quắt lại. Cô cố gắng cả tuần mới hạ được quyết tâm, ở trước mặt Đỗ Mộ Ngôn lại vì một câu của hắn mà làm nó dao động.
Đỗ Mộ Ngôn bỗng cúi đầu thở dài một tiếng, tay nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên, giọng nói mang theo sự buồn đau, “Rất xin lỗi Tuyên Tuyên, anh không nên ép em như thế.”
“Không…” Tần Tuyên Tuyên nỉ non một tiếng theo bản năng. Đỗ Mộ Ngôn không tức giận mà ngược lại còn đổ sai lầm lên người hắn, điều này khiến lòng Tần Tuyên Tuyên càng khó chịu hơn, cô càng lúc càng cảm thấy, không nhận lời cầu hôn là sai lầm của cô.
Đỗ Mộ Ngôn buông Tần Tuyên Tuyên ra, cúi đầu nhìn vào mắt cô dịu dàng nói: “Tuyên Tuyên, anh có thể hiểu được sự do dự của em… anh chưa tốt đến mức vượt qua được sự do dự đó.”
“Mộ Ngôn…”
“Nếu em không đồng ý kết hôn ngay… vậy thì chúng ta đính hôn trước được không?” Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn sáng quắc nói.
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ.
Đỗ Mộ Ngôn rũ mắt xuống, “Chúng ta đính hôn trước, em nói kết hôn lúc nào thì chúng ta sẽ kết hôn lúc đó, như thế cũng không được sao?”
Đỗ Mộ Ngôn hết sức đè nén biểu cảm, khiến mình nhìn qua vô cùng đáng thương. Thân là một thương nhân, hắn dĩ nhiên là đã xem qua vài bộ sách nghiên cứu tâm lý con người, chẳng qua từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ lấy ra áp dụng mà thôi. Một chiêu này kết hợp với vẻ mặt, sau khi từ chối một yêu cầu quan trọng, xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường thì sẽ hay đồng ý một yêu cầu nhỏ hơn. Hắn cũng biết hắn và Tần Tuyên Tuyên bên nhau thời gian quá ngắn, cô sẽ không thể đồng ý kết hôn với cô nhanh như vậy được, liền lui một bước yêu cầu đính hôn, để cô mang cái danh nghĩa vị hôn thê của hắn cũng tốt rồi.
Đính hôn?
Nghe được yêu cầu này của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên hơi thở ra nhẹ nhàng. Chỉ là đính hôn thì hình như cũng không phải chuyện khó khăn đến vậy. Cô từ chối lời cầu hôn của Đỗ Mộ Ngôn, không phải không thích hắn mà là cô cần nhiều thời gian để giảm xóc làm quen hơn, nếu chỉ là đính hôn thì quả thật là đã làm cô có càng nhiều cơ hội hiểu biết hắn hơn.
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên có xu hướng hòa hoãn dần, cô cúi đầu, đỏ mặt gật gật đầu.
Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng ôm chặt cô, vui mừng nhỏ giọng nói: “Tuyên Tuyên, cảm ơn em! Cảm ơn em!”
Tần Tuyên Tuyên ở trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ quẫn bách, tâm trạng vốn tồi tệ mấy hôm nay cuối cùng cũng dịu xuống.
Sau một nụ hôn sâu nồng cháy, Đỗ Mộ Ngôn đưa Tần Tuyên Tuyên lên lầu, nhưng lần này cũng không ở lại lâu, chỉ tiễn cô vào cửa rồi vội vàng rời đi, hắn phải nhanh chóng chuẩn bị.
Mà Tần Tuyên Tuyên thì sắc mặt đỏ hồng nói với Tần Quốc Đống và Đường Vi chuyện mình đã nhận lời đính hôn với Tần Mộ Ngôn. Hai ông bà cảm thấy đính hôn cũng tốt, đều đồng ý ủng hộ cô.
Sau đó, Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu thường xuyên đi lại nhà Tần Tuyên Tuyên, cùng bàn bạc với ba người nhà Tần Tuyên Tuyên về thời gian đính hôn cụ thể, lo lắng chuẩn bị cho kịp, xem ngày tốt, kết hợp với lịch làm việc và tâm trạng nôn nóng của Đỗ Mộ Ngôn, thời gian đính hôn xác định vào ngày thứ bảy tuần sau.
Bởi vì còn chưa quá quen thuộc với đồng nghiệp ở công ty mới, Tần Tuyên Tuyên quyết định lúc đính hôn cũng không mời họ, mà Tụ Mỹ thì phần lớn cô cũng không quá hợp, chỉ mời mình Phương Phán Phán là đủ rồi.
Chỉ một tuần, vốn dĩ Tần Tuyên Tuyên cảm thấy rất gấp gáp nhưng Đỗ Mộ Ngôn luôn cam đoan rằng mình sẽ sắp xếp lễ đính hôn này thật tốt, cho Tần Tuyên Tuyên một lễ đính hôn hoàn mỹ nhất, cô cũng chỉ có thể nuốt vào ý kiến của mình.
Tuần tiếp theo, các tờ báo lớn của thành phố đều đăng tin Đỗ Mộ Ngôn sắp đính hôn, nhưng tư liệu của nhà gái thì chưa rõ. Tần Tuyên Tuyên biết đây là sự bảo vệ mà Đỗ Mộ Ngôn dành cho cô, cô tin tưởng hắn nhất đã làm gì đó để can thiệp vào truyền thông. Nhưng không biết là ảo giác của cô hay không, đôi khi cô cảm thấy có một vài ánh mắt giám thị mình, nhưng sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra nên cô cũng không để ý quá nhiều.
Chuẩn bị cho lễ đính hôn, Đỗ Mộ Ngôn tự mình ôm lấy mọi việc, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng với Tần gia, hắn tuyển chọn vài khách sạn phù hợp và danh sách khách mời đưa đến Tần gia để họ chọn lựa. Việc đính hôn này, Tần Quốc Đống và Đường Vi vốn muốn bàn bạc với người lớn trong nhà Đỗ Mộ Ngôn nhưng hắn đã sớm nói hắn không có cha mẹ, cũng không có họ hàng gì thân thiết nên hai vị Tần Đường đành phải trực tiếp bàn bạc với hắn. Mà Đỗ Mộ Ngôn đối với lời Tần Quốc Đống và Đường Vi thì gần như là nói gì nghe đó, ít đi thời gian hai nhà cãi cọ nên lễ đính hôn chuẩn bị vô cùng thuận lợi.
Vì thế Tần Tuyên Tuyên phát hiện, người trong cuộc như thế ngược lại thành người rảnh rỗi nhất, trừ bỏ lúc Đỗ Mộ Ngôn mang cô đi đo lễ phục, thử đồ thì cô không phải làm gì khác.
Bởi vì không có quá nhiều chuyện cần cô quan tâm nên công việc của Tần Tuyên Tuyên cũng không bị ảnh hưởng gì cả, nhưng người thường xuyên tiếp xúc cũng nhận ra gương mặt cô trở nên rạng rỡ hơn, hỏi có phải cô có việc tốt gì không thì Tần Tuyên Tuyên đều nói có lệ để che dấu đi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đính hôn. Đỗ Mộ Ngôn không có người thân nào đến tham gia, chỉ có nhóm nhân viên công ty hắn, tiệc đính hôn cũng không phải tổ chức nhà gái rồi nhà trai gì cả, trực tiếp làm đơn giản luôn.
Từ sáng sớm Tần Tuyên Tuyên đã bị gọi dậy, thay lễ phục, có người trang điểm chuyên nghiệp Đỗ Mộ Ngôn mời đến giúp cô, trang điểm cô thành cô dâu xinh đẹp nhất - ít nhất là trong mắt Đỗ Mộ Ngôn là cô dâu xinh đẹp nhất.
Đường Vi đứng bên nhìn con gái trang điểm, vẻ mặt dần dần trở nên không nỡ, Tần Tuyên Tuyên nhìn cũng trở nên khó quá, chỉ có thể an ủi nói: “Mẹ, con chỉ đính hôn thôi mà, sau đó còn có thể ở nhà mà, mẹ đừng đau lòng.”
Đường Vi bật cười, “Con bé này, lại nói vớ vẩn.”
Tần Tuyên Tuyên cười giảo hoạt, nhìn cảm xúc Đường Vi vì thế mà tiêu tan, trong lòng cô cũng nhẹ nhàng không ít.
Trang điểm xong không lâu thì Đỗ Mộ Ngôn mang theo người đến đón.
Đỗ Mộ Ngôn rất coi trọng ngày hôm nay, dùng không ít tâm tư, từ stylist chuyên nghiệp làm bản thân càng trở nên đẹp trai ngời ngời. Hắn lớn hơn Tuyên Tuyên gần 10 tuổi, hắn cảm thấy cực kỳ may mắn vì vẻ bề ngoài của mình không quá già, cũng may mắn là cha mẹ Tuyên Tuyên không vì tuổi tác mà ngăn cản hắn và cô.
Đến khi nhìn thấy ba người nhà Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt tươi cười đón hắn, lòng Đỗ Mộ Ngôn tràn đầy kích động, đồng thời cũng hạ quyết tâm, nhất định sẽ đối xử với Tần Tuyên Tuyên thật tốt, nâng cô trong lòng bàn tay, cưng nhiều không phải nói, cũng phải hiếu thuận với hai vợ chồng Tần Quốc Đống và Đường Vi, làm ông bà mỗi ngày đều càng thêm thích hắn hơn, sẽ không bao giờ hối hận vì đã gả con gái cho hắn.
Tần Tuyên Tuyên là con một, cũng không có người họ hàng ghê gớm nào, Đỗ Mộ Ngôn lại ra tay hào phóng nên rất thuận lợi đón cô ra khỏi nhà.
Đỗ Mộ Ngôn tìm người bê lễ đều là trợ lý trong công ty, giữa những chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, hắn chẳng những không bị che lấp mà càng thêm nổi bật, làm mọi người vừa liếc mắt là đã có thể thấy được hắn, cũng thật sự khâm phục vì mị lực của hắn. Từ lúc ra khỏi cửa nhà họ Tần, Đỗ Mộ Ngôn bế bổng Tần Tuyên Tuyên lên, một đường vững chắc đưa cô vào xe.
Hắn nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên, tầm mắt cũng không rời khỏi cô phút nào, vẻ mặt hoàn toàn tỏa mãn, ánh sáng dưới đáy mắt nóng rực như thiêu đốt người khác.
Đoàn rước toàn siêu xe khiến dọc đường đi rước lấy vô số người vây xem, càng có nhiều người chụp ảnh đưa lên mạng, toàn bộ đều sợ hãi hâm mộ.
Nhưng tất cả những thứ này đều không có quan hệ với Tần Tuyên Tuyên, gương mặt cô vẫn mang theo màu hồng nhàn nhạt, tay bị nắm chặt trong bàn tay của Đỗ Mộ Ngôn, hơi cúi đầu, khóe môi cong lên đầy ngượng ngùng. Hôm nay là ngày cô đính hôn, có vị hôn phu như Đỗ Mộ Ngôn, cô thực sự rất vui vẻ.
Đoàn xe đến khách sạn rất nhanh, Đỗ Mộ Ngôn cũng không để Tần Tuyên Tuyên bước xuống mà bế cô đi qua thảm hồng, cuối cùng đến tận cửa hội trường mới thả cô xuống, hai người dắt tay nhau cùng đi vào đại sảnh.
Hai người mang theo gương mặt tươi cười cùng đi chào hỏi các vị thân gia của Tần Tuyên Tuyên và các quản lý cao cấp công ty Đỗ Mộ Ngôn, trước khi nghi thức đính hôn bắt đầu, Tần Tuyên Tuyên đi theo thợ hóa trang vào phòng trang điểm bên cạnh hội trường để trang điểm lại.
Vừa trang điểm xong, người trang điểm ra ngoài nhận điện thoại một chút, Tần Tuyên Tuyên nghĩ thời gian còn sớm nên ngồi không nhúc nhích nhìn bản thân trong gương.
Đến tận giờ phút này, cô vẫn có cảm giác mình đang mơ. Cô thật sự sắp đính hôn ư? Cô thật sự sắp trở thành vị hôn thê của Đỗ Mộ Ngôn ư?
Cửa phòng bị người đẩy ra, Tần Tuyên Tuyên tưởng người trang điểm vào gọi cô, liền đứng lên thuận miệng hỏi một câu: “Đến giờ rồi sao?”
Cô quay người lại, thấy người ở trước cửa, hai mắt hơi trợn lên không dám tin
“Tống Kỳ?”
Tống Kỳ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Tuyên Tuyên, hôm nay cô mặc lễ phục màu trắng như tuyết, xinh đẹp quý giá, tôn lên làn da trắng nõn mềm mại của cô, cô giống như tinh linh lạc vào trần gian khiến trái tim hắn nổ tung, lại bị một trận chua xót bao phủ.
Người kết hôn với cô, vốn phải là hắn!
Tống Kỳ tiến lên trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tuyên Tuyên, không nói gì nhiều, trực tiếp nhét một túi hồ sơ vào tay cô, “Tuyên Tuyên, đây là căn cứ chính xác mà anh nói.”
Tần Tuyên Tuyên cúi đầu nhìn thứ trong tay, lại ngẩng đầu nhìn hắn, không mở ra ngay, “Tống Kỳ, bây giờ tôi phải đính hôn, cái này… tối nay nói sau đi.”
Thái độ Tống Kỳ cứng rắn khác thường, “Không, em phải xem ngay bây giờ!”
Tần Tuyên Tuyên nhíu mày, đang muốn gọi người vào thì Tống Kỳ đột nhiên mở túi hồ sơ ra, lấy một đống ảnh ra đặt trước mắt Tần Tuyên Tuyên.
Trước mắt là những tấm ảnh chụp cực kỳ rõ ràng, Hoàng tiểu thư từng đòi tiền chơi gái của Tống Kỳ với Tần Tuyên Tuyên đang đứng tựa vào một chiếc xe, mà ở ghế sau chiếc xe kia, loáng thoáng hiện ra sườn mặt đẹp của Đỗ Mộ Ngôn.