Cố Chấp

Chương 12: Chương 12: Đứa nhỏ




‘’Tần Tuyên Tuyên, cậu thật khí phách, sao lại có thể quen được với Đỗ tổng vậy? ‘’Thấy Tần Tuyên Tuyên đi đến, Phương Phán Phán kích động liếc nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái, rồi lại quay sang nhìn Tần Tuyên Tuyên.

Tần Tuyên Tuyên sớm đã nghĩ đến lý do, bình tĩnh như thường nói: ‘’ Anh ta là quen ba tớ, không phải tớ.’’

‘’ Thật vậy sao?’’ Phương Phán Phán vẫn vô cùng hưng phấn, ‘’ Mặc kệ là như thế nào, có thể được nói chuyện với Đỗ tổng, Tần Tuyên Tuyên cậu quả thực rất có thể diện rồi. Tớ nghe nói, lần trước có ngôi sao nữ tỏ ý yêu thương nhung nhớ Đỗ tổng, hắn cũng không thèm để vào mắt. Tớ thấy lúc đó anh ta với cậu nói chuyện vô cùng thân thiết, chẳng nhẽ là có tình ý với cậu sao?’’

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi.’’ Tần Tuyên Tuyên cười xấu hổ, vội lôi kéo Phương Phán Phán nhanh chóng rời đi.

‘’ A,không cần phải đi nhanh như vậy chứ!’’ Phương Phán Phán bị Tần Tuyên Tuyên kéo chạy đi, còn thường thường quay đầu lại nhìn Đỗ Mộ Ngôn, đáy mắt tràn đầy hưng phấn cùng sùng bái.

Giữa trưa xảy ra một màn như vậy hiển nhiên bị rất nhiều người chứng kiến, hơn nữa với trình độ liên tưởng nhất định nào đó, Tần Tuyên Tuyên phát hiện cô ngồi ở phía sau,khi nhóm đồng nghiệp nhìn thấy ánh mắt của cô tất cả đều ngồi thằng dậy.

Loại ánh mắt này chẳng hề thân thiện, nhưng người ta cái gì cũng chưa nói, cô lại không thể gấp gáp giải thích, chỉ có thể buồn bực không chú đến những tầm mắt đó, cầm lấy danh sách buổi sáng được giao, tiếp tục gọi điện thoại. Theo kịp tiến độ buổi trưa, sau vài giờ, Tần Tuyên Tuyên một người vẫn cũng chưa thể thảo luận.

Rất nhanh hết giờ làm việc,Tống Kỳ gửi tin nhắn đến, nói là muốn mời cô đi ăn cơm nhận lỗi, tâm trạng Tần Tuyên Tuyên mới tốt lên đôi chút.

Thời điểm tan tầm, Tần Tuyên Tuyên đặc biệt tan tầm sớm vài phút, giả vờ làm bộ vô cùng cao hứng cầm lấy bó hoa, vừa đến dưới lầu không ai thấy được, cô liền đem hoa ném vào thùng rác.

‘’Tuyên Tuyên!’’ Thanh âm của Tống Kỳ ở ngay đằng sau cô.

Không kể cho Tống Kỳ biết chuyện cô được tặng hoa, Tần Tuyên Tuyên có chút chột dạ, vội xoay người cười nói: ’’ Học trưởng, anh đến nhanh thế.’’

‘Bởi vì anh rất nhớ em, chúng ta đi thôi.’’ Tống Kỳ tùy tiện liếc qua thùng rác, nhưng không nói gì thêm, hoa kia hắn thấy được, đấy không phải là do hắn tặng, khẳng định là của người đàn ông khác, nhất định có thể là vị Đỗ tiên sinh kia, nhưng thái độ của Tần Tuyên Tuyên đã chứng minh rõ, nếu cô không muốn đề cập đến, hắn cảm thấy không cần thiết phải hỏi.

Tống Kỳ mang Tần Tuyên Tuyên đến một nhà hàng tuy nhỏ nhưng rất đẹp mang phong cách Nhật Bản, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Kỳ do dự một lát rồi nói: ’’ Tuyên Tuyên, anh đã nói chuyện qua với Ngũ Mộng Lam, tuy nhiên không thể thuyết phục cô ta được. Em cho anh một chút thời gian nữa.’’

"Ừm, không sao đâu học trưởng, em hiểu mà’’.

Tống Kỳ cảm động nhìn cô, nắm tay cô khoa trương nói ‘’ Tuyên Tuyên, em thật sự là rất thiện lương, rất am hiểu lòng người. Cô gái giống như em, anh thật muốn lấy về nhà sớm một chút, cũng đỡ phải bị người khác mơ ước.’’

Mặt Tần Tuyên Tuyên có chút hồng, bọn họ dù sao mới quen nhau được hai tháng, nói tới vấn đề kết hôn này có hơi sớm, tuy biết rõ Tống Kỳ trêu cô, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Cũng may phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, Tần Tuyên Tuyên rút tay khỏi Tống Kỳ, nghiêm chỉnh ngồi thẳng người.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện qua hơn nửa tiếng, ở cửa nhà hàng bỗng xuất hiện người phụ nữ trên tay bế một đứa nhỏ, cô ta nhìn xung quanh một chút, tiến đến hỏi nhân viên, trực tiếp đi đến chỗ Tống Kỳ cùng Tần Tuyên Tuyên.

Nhận thấy bên cạnh có người, Tuyên Tuyên cùng Tống Kỳ ngừng trò chuyện, nghiêng đầu nhìn lại, thấy người đến lại là Ngũ Mộng Lam, hai người đều có chút giật mình, mà trong tay cô ta lại bế đứa nhỏ, khiến da đầu Tuyên Tuyên có chút tê dại.

Cô bỗng có cảm giác bất an…..

Còn chưa tìm hiểu rõ ngọn nguồn của loại cảm giác bất an này, Ngũ Mộng Lam bỗng quỳ xuống trước mặt Tần Tuyên Tuyên, khóc nói: ’’ Tần tiểu thư, xin cô tha cho chúng tôi! Cô đoạt Tống Kỳ đi rồi, tôi cùng cọn của anh ấy cũng không muốn sống nữa.’’

Cơ thể Tần Tuyên Tuyên cứng lại.

Con? Cô ta cùng Tống Kỳ có con? Không, trước không nói tới đứa bé này làm sao mà có, trong lời nói của Ngũ Mộng Lam, giống như mắng chửi cô là tiểu tam phá hoại gia đình nhà người ta vậy.

"Ngũ Mộng Lam, cô có ý gì? Đứa nhỏ này hoàn toàn không có quan hệ gì với tôi!’’ Tống Kỳ ngây người một chút, lập tức phản bác nói. Lúc trước cùng Ngũ Mộng Lam quen nhau, đừng nói đến đứa nhỏ, lúc hắn cùng cô ta chia tay, cô ta không có khả năng mang thai đứa bé ấy.

Ngũ Mộng Lam hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Tống Kỳ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khóc đến hoa lê đái vũ, "Tống Kỳ, anh thật quá đáng! Vì người phụ nữ khác, ngay cả thân sinh cốt nhục anh cũng không cần sao?’’

Một màn kịch bên này, không có khả năng không làm người khác chú ý, có người bắt đầu quay phim chụp ảnh lại, ngẫu nhiên còn có thể nghe được vài câu đánh giá, cái gì " Vợ cả đại chiến tiểu tam’’, cái gì ‘’ Người vợ mang theo con đến ăn nói khép nép xin chồng quay trở về’’ linh tinh cùng những lời nói hoàn toàn ngược với sự thật.

Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy ngày càng tức giận, lập tức đứng dậy. Cô chưa bao giờ phủ nhận mình là cô gái thích hư vinh, cũng sẽ để ý đến thể diện, cho nên hiện tại tình hình nghiêng về một phía khiến cô cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Mọi người đều đồng tình với người yếu thế, Ngũ Mộng Lam trong tay bế đứa trẻ chưa đến một tuổi, đứa bé nhỏ xinh bụ bẫm, giờ phút này lại bởi vì Ngũ Mộng Lam khóc lóc tranh cãi ầm ĩ mà cũng khóc thét theo, tiếng khóc thảm thương, thật sự là khiến người nghe thương tâm cũng phải rơi lệ.

‘’Ngũ Mộng Lam, cô nói linh tinh gì vậy? Tôi nói, đứa nhỏ này hoàn toàn không có quan hệ gì với tôi, cô đừng có lại dây dưa với tôi lần nữa.’’ Tống Kỳ bị biểu hiện không nói rõ ràng của Ngũ Mộng Lam làm cho chân tay luống cuống, nói ra lời nói khiến người nghe tức giận, khiến cho hắn trở thành một tên đàn ông cặn bã trốn tránh trách nhiệm.

Thấy Tần Tuyên Tuyên đứng dậy, hắn cũng khẩn trương, vội vã giải thích với cô: "Tuyên Tuyên, em nghe anh nói. Đứa bé này tuyệt đối không phải con của anh, em phải tin anh!’’

Đầu óc Tần Tuyên Tuyên có chút hỗn loạn, cô vẫn cảm thấy được, trong lúc này cô nên tin tưởng anh, tuy rằng hai người mới chỉ quen nhau hai tháng, cô đã suy tính đến chuyện cả đời. Nhưng ngay tại lúc này, phần tin tưởng kia giống như không còn chút nào. Cô hiểu rằng cần phải nghe lời giải thích của Tống Kỳ, nhưng mọi người chung quanh đang dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn cô, ánh đèn mập mờ cùng lời cười nhạo lên án, tiếng Ngũ Mộng Lam khẩn thiết cầu xin cùng tiếng khóc của đứa nhỏ, đều làm cho đầu cô đau như búa bổ, cô hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh.

‘’Học trưởng….Em có chút không thoải mái, em đi về trước.’’ Tần Tuyên Tuyên lảng tránh lời giải thích của Tống Kỳ, xoay người liền đi ra ngoài.

Tống Kỳ muốn đuổi theo, lại bị Ngũ Mộng Lam ngăn lại " Tống Kỳ, em xin anh, anh trở về với mẹ con em đi.’’

Tần Tuyên Tuyên mang theo hiểu lầm rời đi, Ngũ Mộng Lam lại dùng cái chết ngăn cảm không cho hắn đi, cho dù tính tình Tống Kỳ có hiền lành, thì giờ phút này cũng bị chọc giận: ‘’Ngũ Mộng Lam, cô rốt cuộc là muốn gì? Chúng ta đã chia tay nhau một năm rồi, hiện tại cô mang đứa bé không biết ở đâu đến nói là của tôi, rốt cuộc là cô muốn làm gì?’’

"Tống Kỳ, em chỉ là muốn anh quay trở về bên em mà thôi! Em thật sự không thể rời khỏi anh’’ Ngũ Mộng Lam lao đến muốn ôm chặt Tống Kỳ, lại bị Tống Kỳ nghiêng người tránh thoát.

Hắn tức giận nói: " Ngũ Mộng Lam, cô luôn miệng nói đứa nhỏ này là con tôi, được, ngày mai chúng ta liền đi giám định.’’

Tống Kỳ nói xong, liền tránh khỏi sự dây dưa của Ngũ Mộng Lam, phóng ra phía bên ngoài.

Tần Tuyên Tuyên mới chạy đến cửa nhà hàng, chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên cạnh cô, Đỗ Mộ Ngôn hạ cửa kính ló đầu ra, vẻ mặt đầy vui mừng cười nói: ‘’ Tần tiểu thư, thực khéo, sao cô lại ở đây vậy?’’

Tần Tuyên Tuyên hiện tại không muốn để ý đến hắn, đi tới ven đường vẫy tay gọi taxi, nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại.

‘’Tần tiểu thư, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.’’ Đỗ Mộ Ngôn cao giọng nói.

"Không cần.’’ Tần Tuyên Tuyên tức giận ném trả về một câu, tiếp tục đón xe.

Lúc này, Tống Kỳ cũng từ trong nhà hàng chạy ra, nhìn nhìn xung quanh, thấy Tần Tuyên Tuyên đứng ở ven đường, hắn lập tức chạy qua.

Nhìn thấy Tống Kỳ đuổi tới, ánh mắt cô trầm xuống, thấy trước sau vẫn không có chiếc taxi nào, lập tức nhảy vào xe Đỗ Mộ Ngôn, nói một câu ngắn gọn ‘’ Lái xe!’’

Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười, dùng sức giẫm chân ga.

Từ gương chiếu hậu nhìn ra ngoài, ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn cùng Tống Kỳ giao nhau, khóe miệng của hắn nhếch lên, hiện ra một nụ cười đắc ý.

Tống Kỳ trơ mắt nhìn Tần Tyên Tuyên lên xe người khác, nhận thấy đuổi không kịp, lập tức chạy về xe mình, mở cửa xe ngồi xuống, vừa mới cài dây an toàn, điện thoại liền đổ chuông….

Hắn tưởng Tần Tuyên Tuyên gọi tới, chân tay lung túng lấy ra di động, lại phát hiện là điện thoại của mẹ hắn, vội tiếp: ‘’ Mẹ, có chuyện gì chút nữa nói sau, con bây giờ…..’’

‘’Kì Kì con mau trở về, siêu thị trong nhà cháy rồi.’’ Đầu bên kia, vang lên thanh âm lo lắng của mẹ Tống Kỳ.

Tống Kỳ ngẩn người, vội trả lời, ‘’Mẹ, chờ một chút, con lập tức trở về’’

Hắn ngắt máy, xe quay về hướng ngược lại, vẫn không quên gọi cho Tần Tuyên Tuyên, nhưng cô không nghe máy.Cân nhắc nặng nhẹ, hắn chỉ có thể về nhà nhìn xem có chuyện gì xảy ra, sau đó…..sẽ giải thích Tuyên Tuyên sau.

------***------

Tác giả tâm sự:

Đỗ Mộ Ngôn: Phong thủy lần lượt thay đổi, Tống Kỳ mi rất kinh ngạc đúng không Oaaaa ha ha ha ha….

Tác giả (che mặt): Đỗ tổng, lòng tốt của một nam chính mà cậu cần có đâu rồi…..

Đỗ Mộ Ngôn: Ta ngay cả danh dự cũng không cần, lòng tốt thì có là cái gì? Mau đưa Tuyên Tuyên cho ta.

Tác giả: Nằm mơ! Tác giả ta không đồng ý! Nhóm độc giả cũng sẽ không đồng ý! Mi liền tiếp tục kinh ngạc lui xuống đi, Oaaaa ha ha ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.