Có Chạy Cũng Không Thoát Được Anh

Chương 6: Chương 6: Chương 3.2




Vì mải đuổi nhau nên cả đám phòng 125 đều đến lớp tự học trễ.

Phải nói là số của mấy cô gái cũng may, hôm nay là giờ tự quản, không có thầy, lớp trưởng cũng biệt tích nên mấy cái lỗ tai được nhàn.

Nhược Phi cùng cả đám Liêu Nhan, Bối Mễ Nhai, La Nhã, Kiêm Cảnh Hoa, Lạc Nhiên kiếm một chỗ “thanh tịnh” để ai làm việc của người nấy.

La Nhã dở điện thoại ra chơi game mà cô thích. Bối Mễ Nhai mở mấy quyển sách về võ thuật ra nghiên cứu một lúc rồi gục đầu xuống bàn ngủ chẳng quan tâm trời trăng. Liêu Nhan và La Nhã trâu đầu vào xem mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm mà làm bộ chấm nước mắt không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng còn tỉ tê bên tai Nhược Phi. Cứ mỗi lần như thế, Nhược Phi chỉ làm bộ có nghe, gật gật cái đầu cho có lệ, mắt vẫn chăm chú vào quyển sách cầm trên tay và trao đổi qua lại với Kiêm Cảnh Hoa đang chăm chăm nhìn vào chiếc máy tính trước mặt làm việc của mình.

Đời học sinh chỉ có ăn với học, đời sinh viên cũng chẳng khác và đương nhiên mấy người ngồi trong trường quá lâu thì muốn ra về.

Hết giờ tự học, mấy cô nàng phòng 125 lại cắp cặp nhấc mông khỏi ghế ra về. Tất nhiên là chưa về kí túc ngay mà còn phải chơi cái đã, thế nó mới là điểm khác biệt của sinh viên.

Nhược Phi vẫn nhẩm nhẩm mấy công thức trong miệng đi song hành với La Nhã cùng nhau nghe mp4. Đột nhiên Liêu Nhan đang đi trên lại đi chậm lại xán vào người Nhược Phi, huých huých tay.

Nhược Phi và La Nhã đồng thời quay ra nhìn Liêu Nhan. Nhược Phi hỏi:

“Mày muốn gì?”

Liêu Nhan nháy nháy mắt càng làm Nhược Phi khó hiểu:

“Rốt cuộc mày bị sao thế?”

Liêu Nhan bực dọc đánh mắt về phía Bối Mễ Nhai vì Nhược Phi vẫn chưa hình dung được vấn đề.

Nhược Phi nhìn Liêu Nhan rồi nhìn Bối Mễ Nhai vẫn chưa nhớ ra chuyện gì liền quay ra nhìn La Nhã, thấy một nụ cười cực kì nguy hiểm. La Nhã ra hiệu cho Nhược Phi ghé tai gần lại và rì rầm. Nhược Phi nhớ ra cười càng thâm độc hơn chạy lên đi sánh vai với Bối Mễ Nhai:

“Mày có quên gì không Nhai?”

Bối Mễ Nhai ngờ ngợ nhớ ra nhưng vẫn giả đò:

“Tao có quên gì à? Quên gì thế?”

Chưa để Nhược Phi mở lời, mấy cái miệng đằng sau đã dán chặt lấy tai của Bối Mễ Nhai từ khi nào đang phát tiếng:

“Đãi đi chứ gái, tính bùng tụi này hả?”

Bối Mễ Nhai tính lủi nhưng không ngờ lại bị vây tứ phía đành ngậm ngùi nuốt cay đắng mời mọi người đi ăn tối, hy sinh mồ hôi nước mắt của mình.

Thấy vẻ cam chịu vừa xuất hiện, Nhược Phi chớp thời cơ ôm cổ Bối Mễ Nhai hô khẩu hiệu tiến lên về phía nhà hàng.

***

Tại nhà hàng ẩm thực T.

Cả đám nữ sinh phòng 125 kéo vào như bão đổ bộ vào nhà hàng, chọn một chỗ gần cửa kính để dễ nhìn ra ngoài đường.

Chưa ngồi ấm mông thì người phục vụ của nhà hàng chạy ra xin lỗi rối rít:

“Xin lỗi các vị khách quý, chúng tôi rất xin lỗi phải nói là bàn này đã có người đặt trước, các vị vui lòng đổi một chỗ mới ạ”

Vốn nóng tính nên không hài lòng là Nhược Phi lên tiếng luôn:

“Chỗ nào thì tôi không biết nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói rằng nhà hàng các anh lại có chuyện đặt trước chỗ, anh có biết chúng tôi là khách quen ở đây bao lâu rồi không? Tôi không đi rồi anh làm gì?”

Người phục vụ tỏ ra khó xử không biết nên làm gì mới đúng liền đưa ánh mắt cầu cứu tới những người bên cạnh Nhược Phi.

Kiêm Cảnh Hoa đành lên tiếng:

“Có chỗ ngồi thôi mà, mày đừng nóng như thế, không ngồi đấy có thể ngồi chỗ khác mà Phi”

Nhược Phi dù bực tới mấy cũng phải nể mặt Kiêm Cảnh Hoa, cô biết nó làm cái gì cũng đúng hết nên đành nuốt cục tức:

“Vậy thì đổi chỗ khác” rồi chuẩn bị cất bước thì có tiếng nói vang tới:

“Các em không cần đổi chỗ khác”

Nghe giọng nói quen thuộc trầm ấm, Kiêm Cảnh Hoa quay đầu nhìn lại, là anh Cảnh Túc của cô. Nhược Phi và nhóm bạn cũng quay đầu nhìn lại, Nhược Phi có vẻ có ấn tượng với người này còn nhóm bạn của cô thì trầm trồ nhìn người ta. Anh ta bước lại phía các cô, mỉm cười hiền dịu với Kiêm Cảnh Hoa:

“Hoa, em cũng tới đây ăn à?”

“Em đi với bạn của em”

Lúc bấy giờ anh nhìn một loạt những gương mặt xung quanh em gái mình và chợt phát hiện ra gương mặt bướng bỉnh kia, đúng là cô rồi, không ngờ nhanh vậy đã gặp lại cô. Anh lịch sự chào hỏi:

“Chào tất cả các em”

Liêu Nhan, Lạc Nhiên như đồng thanh đáp lời:

“Em chào anh”

La Nhã cũng dời mắt khỏi điện thoại buông lời chào hỏi:

“Chào anh”

Tệ nhất là Nhược Phi, cô thậm chí không thèm nhả ra vài chất xúc tác cho quá trình tiêu hóa, không nói lấy một câu nhưng thấy vẻ mặt khó xử hiếm khi của Kiêm Cảnh Hoa cô thở trong lồng ngực rồi nói gọn lỏn:

“Chào”

Phản ứng của Nhược Phi không ngoài dự liệu của Cảnh Túc, anh đoán chắc cô không nhận ra anh hoặc cô đang giả vờ như chưa từng gặp anh nhưng tại sao cô làm vậy thì anh phải đổi bằng bữa ăn này rồi.

Anh kê một cái ghế rồi ngồi xuống cạnh Kiêm Cảnh Hoa đối diện với Nhược Phi.

“Anh tên là Kiêm Cảnh Túc, anh trai của Cảnh Hoa, các em cũng có thể gọi anh là anh Cảnh Túc như cách mà Cảnh Hoa hay gọi”

Tới lúc này thì hai bà tám Lạc Nhiên và Liêu Nhan mới vỡ lẽ mọi chuyện về mối quan hệ giữa Cảnh Túc và Cảnh Hoa, lúc đầu hai cô còn tưởng Cảnh Túc là bạn trai của Cảnh Hoa.

“Còn các em tên gì?”

Một câu hỏi thông dụng đương nhiên cũng sẽ có cách đáp thông dụng, lần lượt mọi người đều giới thiệu:

“Em tên Lạc Nhiên”

“Còn em tên Liêu Nhan”

“Tên em là La Nhã”, sau khi biết thân phận của Cảnh Túc, La Nhã cũng lịch sự hơn.

Duy nhất người cứng đầu là Nhược Phi vẫn chứng nào tật nấy, cạy miệng chả nói cho tới khi chân ở dưới gầm bàn bị đạp tới mức khó chịu cô mới chịu mở miệng trả cung:

“Nhược Phi”

Vừa dứt lời thì Bối Mễ Nhai từ WC trở ra, cô nhìn người con trai bỗng dưng xuất hiện bằng ánh mắt dấu hỏi, nhìn mọi người:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.