Có Chạy Cũng Không Thoát Được Anh

Chương 14: Chương 14: Chương 4.2




Kiêm Cảnh Túc đứng một bên, vì lí do IQ cao ngất mà đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hóa ra anh đã bị bọn Liêu Nhan chơi một vố, cái lũ trẻ trâu ruồi bậu này dám dắt mũi, lừa phỉnh anh nhưng vấn đề là tại sao chúng nó lại làm như thế thì mặc dù có IQ cao anh cũng không thể lí giải được. Muốn biết câu trả lời cho câu hỏi một vì sao này chắc anh phải hỏi mấy cái người đã nghĩ ra nó nhưng trước mắt anh nghĩ nên tạm gác lại vấn đề này vì có người anh quan tâm hơn đang không rõ tình hình sức khỏe ra sao. Anh lập tức đuổi theo bọn Liêu Nhan chạy sang phòng cấp cứu số 2.

***

Trước cửa phòng cấp cứu số 2.

Sau khi bọn Liêu Nhan ngắt kết nối thì La Nhã cũng tắt nguồn điện thoại của Nhược Phi rồi bỏ vào túi sách cho cô, sau đó đến bên an ủi Cảnh Hoa đang khóc lóc thảm thương bởi một sự sai lầm vốn dĩ bản thân không nên mắc.

“Thôi, mình đừng khóc nữa, tao tin là nó không sao đâu, rồi nó sẽ tỉnh lại và tẩn cho mày một trận vì sự yếu đuối của mày đấy”, La Nhã nói với Cảnh Hoa mà như nói với chính mình. La Nhã cũng như Kiêm Cảnh Hoa, nó cũng ân hận và tự trách lắm, lúc trên xe nó đã nhớ ra nhưng mà nó lại không ngăn Nhược Phi rồi khi tới đây nó lại quên mất vì lo lắng cho Bối Mễ Nhai và mọi sự đã thành ra như này.

“Ừ, mày nói đúng, lần trước cũng thế này mày nhỉ? Chắc nó không sao đúng không? Nó sẽ tỉnh lại như lần trước và sẽ đấm một quả thật đau lên bắp tay tao rồi hống hách bảo rằng tao là cái đồ vô lễ đúng không?”, Cảnh Hoa nói mà mắt không ngừng tuôn trào nước mắt.

“Ừ, lần trước còn nguy hiểm hơn, lần trước nó bị thương, lần này nó lành lặn mà đúng không? Nó sẽ chẳng sao hết”, La Nhã khích lệ tinh thần cho Cảnh Hoa và khích lệ cho chính mình.

Khi ấy, bọn Liêu Nhan, Lạc Nhiên, Bối Mễ Nhai cũng đã xuất hiện trước mặt hai đứa bạn bộ dạng không thể ngửi nổi.

“Con Phi nó đang ở trong kia à? Vào lâu chưa? Sao giờ vẫn chưa ra thế?”, Liêu Nhan sốt ruột, nói to.

Lạc Nhiên cũng bắt đầu đi theo vết xe đổ của Kiêm Cảnh Hoa khóc tu tu, Bối Mễ Nhai cứng lòng hơn, nó không khóc di chuyển lại gần La Nhã vẫn đang cố kiềm nén cảm xúc vỗ vai nó.

“Chuyện gì xảy ra thế? Sao con Phi nó lại...”, Bối Mễ Nhai cũng nói không lên lời bởi vì người ở trong đó là đứa bạn vô cùng tốt tới nó, bình thường cô dù hay bắt nạt nó nhưng ngoài cô ra thì không ai dám bắt nạt nó vì cô luôn luôn che chở bảo vệ cho nó và cũng đã cùng nó, cùng với bốn con người nữa đứng đây trải qua biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn.

Không ai trả lời Liêu Nhan mà tất cả như chìm vào hoài niệm, Liêu Nhan trở nên bốc hỏa:

“Mấy con điên! Con Hoa mày thừa nước mắt à? Bình thường có mấy khi mày khóc đâu, sao hôm nay mày lại khóc hả?”

“Con Nhiên, mày ngậm ngay cái mồm của mày lại, suốt ngày ngoạc ra, dù mày có khóc hay không thì người ta cũng biết mày lắm nước mắt rồi, không cần thể hiện”

“Con Bối, mày đi ra đằng kia ngay, mày lại định nối gót hai đứa kia khóc lóc ỉ ôi đấy phải không? Đi ra bên kia ngồi nhanh lên!”, Liêu Nhan gào lên với Bối Mễ Nhai rồi lôi nó ra khỏi vị trí ngồi cạnh La Nhã.

“La Nhã, sao mày im lặng thế? Nói gì đi chứ? Tao hỏi sao mày không trả lời tao hả? Rốt cuộc là làm sao mà con Phi nó lại ở đây? Mày nói đi, nói đi!”, Liêu Nhan lay người La Nhã như muốn làm đứt cả cánh tay của nó.

“Mày không thấy à? Vì con Bối Mễ Nhai vào viện nên con Phi cũng vào viện, thế mày đã hiểu chưa? Là do tao không ngăn cản nó, là vì tao quên mất sự việc kia nên nó phải nằm trong kia đấy, vì tao đấy mày hài lòng chưa?”La Nhã mặt cũng rưng rưng gân cổ lên nói một cách đau khổ.

“Mày im đi Nhan! Không phải do con Nhã. Là do tao, do tao gọi nó tới đây, tao thấy con Bối Mễ Nhai bị đau bụng, tao nghi là chúng mày bày trò phá anh tao nên tao mới gọi con Phi tới đây nghĩ cách giải quyết, là do tao, do tao cả, người đáng trách ở đây là tao đấy!”, Kiêm Cảnh Hoa đang khóc cũng không thể chịu nổi nữa mà gào lên. Chưa bao giờ thấy nó mất bình tĩnh như lúc này.

Giờ thì Liêu Nhan đã hiểu mọi chuyện, thì ra nguyên nhân dẫn đến việc cái người đang khỏe mạnh tự nhiên lại chạy vào phòng cấp cứu là do nó. Là do nó chỉ vì cái tật thích suy diễn của nó, là do cái mồm của nó nên mọi chuyện mới ra cái nông nỗi này, tất cả là do nó, lại là nó. Liêu Nhan im lặng chìm vào suy nghĩ riêng của một mình nó.

“Sao mày không nói gì nữa hả Liêu Nhan? Mày cũng biết là nếu mày không tự dưng lên cơn dở chứng bày trò này nọ thì đâu đến mức tao khó xử mà nhờ con Phi nó giúp tao hả? Mày nói nữa đi, sao không nói nữa? Có phải tao nói trúng tim đen của mày nên mày không nói gì được nữa không?”, Cảnh Hoa đem tội lỗi đổ hơn một nửa lên đầu Liêu Nhan.

Bối Mễ Nhai cũng không chỉ nhìn mấy đứa bạn cãi nhau mà không xen vào:

“Con Hoa, mày cũng quá đáng rồi đấy, mày không thể đổ hết tội lên đầu con Nhan như thế, nó có ngờ là chỉ đùa một chút thôi mà mày lại nhờ con Phi tới giải quyết vấn đề hộ mà”

“Còn cả mày nữa, có phải mày giả đau bụng không? Sao mày lại làm thế? Mày có biết mày đã gián tiếp hại con Phi rồi không?”, Cảnh Hoa không dừng lại mà tiếp tục bóc mẽ từng đứa bạn làm trò gây đại họa của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.