Có Chạy Cũng Không Thoát Được Anh

Chương 17: Chương 17: Chương 5.2




Buông điện thoại ra khỏi bàn tay, đặt lên bàn.

Cô bé bật khóc.

Thế nhưng... đột nhiên điện thoại reo. Cô lập tức nhấc lên. Không phải bố như cô nghĩ mà là anh gọi.

“Nhược Phi, em đến nhà anh chơi đi!”

Cô bé quệt ngang mặt, lau đi hết nước mắt, nước mũi mới trả lời.

“Dạ, chờ em mấy phút, em sẽ có mặt”.

Cô lập tức để trở cái điện thoại vào chỗ cũ, nhảy lên lầu, xộc vào phòng mình mang ra một cái bọc giấy nhỏ rồi chạy gấp đến nhà anh.

* * *

Khi gần đến nhà anh, cô bé cũng tính vòng qua bên khuôn viên rồi leo tường như mọi khi cô bé hay làm dù anh bảo cô cứ đi bằng cửa chính nhưng hôm nay anh không để cô bé làm thế vì anh đã túc trực tại đó để ngăn cản cô.

Anh dắt cô bé qua cánh cửa lớn của nhà anh, đưa cô đi vào trong nhà. Tất cả đều làm cô phải bất ngờ... từ trong ra ngoài không đâu là không trang trí bóng bay rồi ruy băng màu sắc trông vô cùng bắt mắt,... Một trùm pháo được bắn ra khiến cô bévội bịt tai lại. Ông nội của anh rồi mẹ anh, hai người thình lình bước ra từ phòng trong, xuất hiện mang theo một chiếc xe chở bánh kem lớn đẩy về phía cô bé khiến cô thực sự rất bất ngờ.

Điện trong nhà tắt ngúm, chỉ còn xót lại ánh sáng cam cam của nến sinh nhật, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên trong không khí ấm áp của gia đình.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you”.

Dưới ánh sáng ít ỏi của ánh nến, cô nhìn thấy anh cười rất vui, hôm nay anh là người tổ chức sinh nhật cho cô chứ không phải bố nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Ngày hôm nay, anh đã hát tặng bài hát sinh nhật cho cô bằng lòng thành của bản thân và sao cô lại không vui cho được?

Bài hát kết thúc, cô đan hai bàn tay vào nhau nói thầm một điều gì đó rồi thổi nến, ánh nến tắt trong nháy mắt, mọi người vỗ tay rồi đồng thanh nói: “Nhược Phi sinh nhật vui vẻ!”

Lúc bấy giờ đèn điện được bật lên .

Bên ngoài trời cũng say sẩm sang màu đỏ ối.

Cô bé cất tiếng cảm ơn rồi rơi nước mắt.

Thấy cô khóc, anh vội vàng mang quà ra, hỏi han cô vì nghĩ cô không thấy quà. Cô ôm chầm lấy anh giữa bao con mắt trong nhà, khóc to hơn và nói: “Em cảm ơn anh Âu Dương Lâm Tiêu”

Anh cứng đờ người rồi vuốt mái tóc dài của cô, vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

“Không có gì đâu”

Cả nhà thấy vậy cũng cười theo, đúng là một cô bé đáng yêu.

Bữa tiệc vô cùng sôi nổi , từ sau màn nước mắt ướt át.

Cô bé cẩn thận cắt bánh cho mọi người, phần nào cũng bằng nhau cả riêng phần của mẹ, ông anh là to hơn chút xíu và đã gạt hết bơ.

Qua lời kể của anh, cô bé biết mẹ anh và ông anh đều không ăn được thứ này.

Khi cô ra đưa bánh cho mẹ anh, ánh mắt bà nhìn cô rất lạ, nó giống như là một ngọn lửa của hy vọng. Còn khi cô đưa cho ông, ông đã xoa đầu cô và chúc cô luôn vui vẻ.

Đang cắt một phần bánh lớn nhất thì có người khẽ vỗ vào người cô bé, là anh.

Anh bảo cô đi ra khuôn viên, cô hào hứng một nhát cắt soẹt miếng bánh, cắm hai chiếc thìa lên rồi đi theo.

Bên ngoài thắp nến ở mọi nơi khiến nó sáng bừng bởi sắc cam.

Anh ngồi xuống bên thành hồ bơi chìa cho cô một chỗ vừa đủ giữa mấy hàng nến xếp nối đuôi.

Cô bé vui vẻ ngồi xuống bắt đầu nhâm nhi chiếc bánh. Xúc một thìa, cô dơ lên trước mặt anh rồi nhét vào miệng anh.

Mùi vị đăng đắng của bánh sô cô la chảy trong khoang miệng , lan tỏa một cảm giác ngọt dịu diệu kì .

Hai người ăn hết phần bông lan rồi bỏ lại toàn kem bơ, đột nhiên cô bé nảy ra một ý định. Chấm đầu ngón tay vào chỗ kem, “roẹt”... một đường nguệch lên mặt anh. Anh bất ngờ quay ra nhìn cô bé, cô bé cười ha hả trông cực kì sung sướng. Anh làm bộ giận dỗi rồi trong lúc cô không để ý chỉ mải dỗ dành anh mà không chú ý bàn tay anh ở dưới đã nhấc cả đĩa bánh kém lên từ lúc nào không hay và rồi chiếc đĩa kem bơ ụp tất cả lên mặt cô, nhèm nhẽm, bẹt bẹt. Anh tức cười ha hả, đứng dậy chạy trốn.

Cô lập tức quệt hết chúng từ mặt ra tay, chạy theo trả đũa .

Mọi người trong nhà nhìn hai đứa trẻ chơi đùa với nhau cũng vui lây.

* * *

Hơn 9 giờ tối .

Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục.

Hai người đuổi nhau, nghịch phá ê chề rồi ngồi lại bên bể bơi cùng đốt pháo hoa, những chùm pháo lóe sáng trên bầu trời cô tịch không trăng sao.

Ở dưới cũng phát ra sự cháy sáng giống như chùm hoa bồ công anh.

Anh vừa tay cầm pháo bông, tay cầm sợi lắc tay chạm trổ tinh xảo, xòe ra trước mặt cô, sợi lắc do anh tự thiết kế có một không hai.

Cô cười đưa tay mình cho anh để anh đeo hộ và nói một cách thần bí:

“Em nhận nó vì em cũng đã có quà cho anh rồi đó, giữ nó cẩn thận”. Vừa nói cô bé vừa rút bọc giấy trong váy ra đưa cho anh, mỉm cười ngọt ngào.

Anh đưa tay ra cầm lấy bọc giấy đang định nói gì đó thì cánh cửa bên trong đột nhiên mở ra.

Một cô giúp việc nhà anh nói là bố của cô gọi, ông đã trở về.

Cô bé cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy bố gọi tới đây vì lần trước cô cũng đã nói với bố về anh với số điện thoại ở đây.

Cô lập tức nhoẻn miệng cười tươi, vội vã đứng dậy nhưng anh đã giữ tay cô lại và muốn đưa cô về, cô đồng ý ngay lập tức.

Đứng trước nhà cô, hai người chào tạm biệt nhau, cô vào nhà, anh đứng nhìn và câu tạm biệt hẹn gặp lại đã là 18 năm sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.