Có Chạy Đằng Trời

Chương 71: Chương 71: Ngoại truyện 7




Người đàn ông đang tựa vào khung cửa vừa cao lớn vừa cường tráng, chiếc áo màu đen chỉ cài cúc đến ngực, tay áo sắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay tinh tráng màu mật ong, chiếc quần jean đã phai màu một nửa bao lấy đôi chân dài rắn chắc, vạt áo nhét trong quần đã rơi ra ngoài một nửa phủ xuống phần hông, nhìn vào vừa phong trần mà không hề phản cảm, nhìn lại từ trên xuống dưới lại thấy từng lỗ chân lông đều tản ra một loại ma tính quỷ dị cùng hương vị đàn ông vừa hung hãn vừa gợi cảm.

“Chú Euler, có chuyện gì vậy ạ?” Cô gái bị dọa sợ căng thẳng tựa vào bàn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cây lược gỗ, tay kia vô thức bắt lấy vạt váy ngủ của mình.

Euler không trả lời cô bé, anh chỉ dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn thoáng qua cô thiếu nữ mặc chiếc váy ngủ ngang gối trong phòng, sau đó chậm rãi đứng thẳng người đi về phía cô bé.

Cánh cửa gỗ bị anh đạp ra chậm rãi khép lại phía sau anh, sau đó bị khóa “cạch” một tiếng.

Theo từng bước chân của anh, căn phòng ngủ u ám của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện không khí căng thẳng, ánh đèn tường yếu ớt không thể chiếu sáng thứ gì, ngược lại còn làm tăng thêm màu sắc mập mờ trong phòng.

Tiểu Huyên luống cuống chân tay nhìn Euler càng lúc càng đến gần mình, vẻ mặt cảnh giác nhưng tim lại đập liên hồi.

“Chú muốn nói với cháu một việc.” Euler đến gần cô bé, vươn hai cánh tay ra chống lên mặt bàn, vây thân thể mảnh mai của cô gái làm cho người ta thương yêu kia trong lòng mình, cúi đầu dán vào tai em dùng giọng khàn khàn lẩm bẩm.

Giọng nói của anh trầm thấp thuần túy không ai có thể so sánh được, trêu chọc cô gái nhỏ khờ dại thuần khiết. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, từ trên cao cúi xuống nhìn thật kĩ cô nhóc đã khiến cho đầu anh đau nhức nhiều ngày nay.

Cô nhóc yêu mến anh, lại còn là loại tình cảm giữa nam nữ. Phát hiện này làm cho đầu óc anh trống rỗng bao lâu nay, nhưng về sau anh phát hiện ra mình cũng không thấy ghét nó, không, chẳng những anh không ghét mà còn thấy rất vui mừng.

Anh không biết là vì sao, nhưng anh thật sự có cảm giác sảng khoái đến choáng váng, tâm trạng vô cùng tốt, vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác giống như sắp bay lên bầu trời, thản nhiên chao lượn trên không trung.

Được A Tiến chỉ điểm anh mới phát hiện ra gần đây thật sự mình có vài suy nghĩ kì quái với Tiểu Huyên. Mà vừa rồi trong nháy mắt khi anh phá cửa nhìn thấy Tiểu Huyên, phản ứng của từng tế bào trong thân thể anh nói cho anh biết anh đối với Tiểu Huyên hẳn không chỉ đơn giản là có vài suy nghĩ kì quái.

Bởi vì, anh chỉ nhìn liếc qua thân thể mảnh khảnh trong căn phòng này thì toàn thân anh đã căng lên, nóng bức muốn chết. Trong nháy mắt đó, thậm chí anh quên mất cô bé chỉ là một cô gái nhỏ mười bốn tuổi.

Nhưng nếu cô bé đã yêu mến anh, mà anh cũng có cảm giác với cô bé thì còn phải kiêng kị gì nữa? Dù sao thì cô bé cũng đã trở thành nô lệ nhỏ của anh từ lâu rồi.

Thơm quá, ngọt quá!

Cô nhóc này lấy cái gì sát lên người thế này? Vì sao hương vị của cô bé lại dễ ngửi như vậy? Cơ hồ như khiến cho anh muốn liếm láp từng miếng từng miếng một.

Ánh mắt thâm thúy đảo qua khuôn mặt nhỏ thanh thuần của cô bé, tầm mắt quét đến cánh môi hồng nộn của cô bé, sau đó là phần cổ mảnh khảnh, còn có bộ ngực nhỏ xinh đang hé ra.

“Chú muốn nói chuyện gì thế ạ?” Tiểu Huyên bị nhốt chặt một cách đột ngột mở to đôi mắt đẹp ra, vô cùng bất an lên tiếng hỏi, bàn tay nhỏ bé đang cầm lược càng siết chặt hơn.

Chú Euler bị làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại chạy đến phòng em, lại còn nhìn em như vậy nữa?

Đây rõ ràng là đang to gan bừa bãi ngấp nghé, làm cho em cảm thấy rất không an toàn. Em muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện ra đứng dưới ánh mắt này khiến toàn thân em đều đang run rẩy.

Trông ánh mắt chú ấy có vẻ thong thả nhưng thực chất đôi mắt thâm thúy đã nóng đến mức khiến người khác phải run sợ, vì khoảng cách quá gần nên em có thể ngửi thấy mùi rượu cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt trong hơi thở của chú ấy, mà phiền nhất là em lại không cảm thấy khó ngửi chút nào, ngược lại còn thấy mê mệt vô cùng.

Cảm giác này khiến cho em ngay cả liếc nhìn cánh tay rắn chắc lộ ra dưới ống tay áo sơ mi đã bị sắn lên cũng không dám, chỉ dám nhìn vào hàng cúc áo của chú ấy. Vì chỉ cần nhìn thấy cánh tay cùng cơ thể rắn chắc kia thì em sẽ nhớ tới cái đêm của mấy tháng trước, đôi tay này đã ôm chặt lấy em thế nào, chú ấy đã tham lam cướp đoạt hơi thở của em thế nào. Lần đầu tiên em cảm thấy chú Euler rất đáng sợ.

“Tiểu Huyên nói thứ chú không thể cho được là cái gì thế?” Euler chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng đang hé mở của cô bé.

“Không có thứ gì chú không thể cho cháu cả, chỉ cần cháu lên tiếng.” Người đàn ông vô cùng tà ác dùng giọng nói gợi cảm của mình để dụ dỗ một cô bé, ngay cả anh cũng không phát hiện thật ra đôi mắt đen và sâu của mình đang chở đầy vẻ yêu chiều.

Nhưng Tiểu Huyên lại giật mình vì câu nói đột ngột mang theo vẻ tà ác lại gợi cảm của anh. Cô bé nâng hàng mi dài lên, giật mình nhìn người chú như đã thay đổi thành người khác.

“Muốn chú thế này? Hay là thế này?” Euler mỉm cười cúi đầu xuống, gò má khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn không gì sánh bằng của cô bé, sau khi mơn trớn vài cái, môi anh nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi đỏ hồng khiến anh phải nhìn chằm chằm một lúc lâu, mấp máy hé mở.

“Không ưm…” Tiểu Huyên vẫn chưa kịp suy nghĩ xem nên từ chối hay nên làm thế nào đã bị đầu lưỡi nóng bỏng đến cực điểm của người đàn ông chắn mất, dường như không thể thở được nữa.

Một bàn tay to lớn luồn vào mái tóc mềm mượt, thuận thế giữ lấy cái đầu nhỏ đang trốn chạy của em, dùng sức xiết chặt khiến cô gái nhỏ chỉ có thể hoàn toàn tiếp nhận sự xâm nhập phóng đãng ấy, không có đường sống khác.

Em bối rối giãy dụa chỉ khiến cho Euler đang nếm mỹ vị thêm lần nữa xem như một sự khiêu khích, làm cho máu nóng trong anh càng sôi trào. Một khi đã nếm được hương vị của cô bé, thân thể của anh còn có tác dụng hơn cả bộ não, nhớ tới kí ức lần trước ngay lập tức.

Chậc chậc chậc, cô gái nhỏ của anh đúng là ngọt muốn chết.

Dưới sự khiêu khích của anh, phản ứng của cô bé vô cùng ngây ngô, rất tốt, xem ra tên Nham Đương kia chưa chạm vào nô lệ nhỏ của anh.

Trời đất xoay chuyển, Tiểu Huyên bị nụ hôn đột ngột này làm cho đầu óc choáng váng.

“Cạch!” Chiếc lược trong tay em rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, hai chân cũng mềm nhũn như sắp sửa trượt xuống chiếc bàn bên cạnh. Một bàn tay thoải mái kéo em lên, nhấc em lên trên mặt bàn sau đó thân thể cường tráng chen vào giữa hai chân em.

“Chú…đừng…” Dưới nụ hôn nồng nhiệt mạnh mẽ, em gian nan phát ra vài tiếng cự tuyệt khe khẽ.

“Ngoan, sau này hãy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chú.” Đầu lưỡi Euler bị xúc cảm non mịn kích thích khiến da đầu run lên, hơi thở trở nên dồn dập, bàn tay đặt phía sau lưng Tiểu Huyên không nhịn được từ hai bên đùi tiến vào vạt váy cô bé, chiếm hữu lấy bờ mông tinh tế của cô bé trong thoáng chốc. Sau đó anh bị xúc cảm trơn mềm vô cùng này kích thích, thứ dục vọng đang sưng lên giữa hai chân bùng nổ trong nháy mắt!

Chết tiệt, tiểu yêu tinh này! Anh chỉ sờ một chút thôi mà đã sắp không chịu nổi rồi!

Xúc cảm nơi bàn tay chạm vào bờ mông nhỏ kia tinh tế đến kinh người, lúc anh vuốt ve dọc lên trên tấm lưng, da thịt mịn màng như có lực hấp dẫn khiến cho ngón tay anh không kìm được bắt đầu vuốt ve một cách tham lam.

Thật sự là quá sung sướng.

Tiểu Huyên vặn vẹo trong lòng anh rồi dùng nắm tay nhỏ bé chống đẩy cánh tay đang quấn chặt lấy mình, nhưng lại bị đầu lưỡi cao siêu lão luyện của anh công kích đến gần như không thở được.

Đến khi từng ngón tay thô ráp nóng hổi chui vào trong váy ngủ bắt đầu tác quái, em mới giật mình kinh ngạc uốn lưng lên, sau khi một chút thanh tỉnh xẹt qua đầu rồi đến cảm giác không cam lòng mãnh liệt dâng lên, em oán giận xấu hổ phát ra tiếng “ưm ưm”.

Nhưng Euler với tròng mắt sắp trở thành màu đỏ nào đâu có để ý đến cái này, giờ phút này anh chỉ hận không thể nuốt cô nhóc này vào bụng chỉ với một ngụm.

Cô gái nhỏ đang khó thở nhanh chóng tìm được cơ hội ngậm lấy cái lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình, lúc Euler đang hưng phấn rằng rốt cuộc cô nhóc cũng đã biết phối hợp với anh thì hàm răng trắng trẻo của Tiểu Huyên dùng sức cắn xuống!

“Ái!!!!” Anh nhanh chóng thu hồi đầu lưỡi bị cắn rách lại, cánh môi đang dính trên cái miệng nhỏ của cô bé cũng hơi kéo dãn khoảng cách.

“Thả cháu ra!” Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để thở, Tiểu Huyên thở hổn hển dùng sức đẩy anh ta ra thật mạnh, sắc mặt tỏ ra lạnh nhạt cùng khinh thường.

Vẻ mặt này khiến cho Euler nheo hai mắt lại trong phút chốc.

“Này nhóc, vẫn còn giận chú à?” Anh vừa dùng đầu lưỡi rướm máu khẽ liếm khóe môi vừa nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị anh hôn đến sưng đỏ của Tiểu Huyên, sau đó kìm nén dục vọng của mình hỏi cô bé bằng giọng nói trầm thấp.

Ừm, trước kia mình hơi thô lỗ một chút nên tất nhiên là cô nhóc sẽ cáu rồi. Tiếc là dáng vẻ của nhóc con này quá mức đáng yêu, ngay cả khi lạnh nhạt cũng đều ngọt ngào động lòng người, khiến cho anh không nhịn được lại muốn hôn nữa.

“Xin lỗi bảo bối, trước kia chú ngốc quá.” Anh dùng chóp mũi vuốt ve qua lại, vui vẻ dỗ dành nô lệ nhỏ cao ngạo của mình.

“Không, chú Euler à, thứ kia…cháu đã không cần nữa rồi.” Tiểu Huyên ngửa mặt ra sau, tránh đi động tác thân mật của ông chú, cố gắng hít thật sâu, không cho mình sa vào lời nịnh nọt cùng hơi thở gợi cảm chết người của chú ấy.

Tuy không biết vì sao đột nhiên chú ấy lại trở nên dịu dàng như vậy, nhưng em đã ngốc nghếch một lần rồi, em không muốn phải đau lòng thêm lần nữa.

Tim Euler bắt đầu lạnh dần và loạn nhịp.

“Cháu rất thích chú, nhưng…” Tiểu Huyên không dám mở mắt ra, chỉ dùng tay chầm chậm đẩy bàn tay còn đặt phía sau lưng em ra.

“Đều đã là quá khứ rồi, cháu…” đột nhiên cái cằm nhỏ của em bị hai ngón tay thon dài nâng lên, lời còn chưa nói hết đã bị ép phải nuốt trở về.

“Tiểu Huyên, chú không thích nghe cháu nói những lời này, sau này hãy nhớ cho kĩ.” Euler nhìn thật sâu vào vùng cổ trắng nõn của em, liếm môi nói khẽ, lý tính cùng thú tính đang đánh nhau loạn xạ trong đầu.

Lúc thì muốn không cần suy nghĩ gì cứ lột trần cô nhóc này ra mà yêu thương trước đã, nhưng lúc lại muốn đợi đến khi cô bé hết giận rồi nói sau.

“Trước kia đều là lỗi của chú, cháu tha thứ cho chú được không?” Cuối cùng lý tính chiếm thế thượng phong, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc, đặt lên môi mình gặm nhẹ.

Tâm tư của thiếu nữ chính là như thế, nhăn nhăn nhó nhó, xấu hổ e sợ. Nhưng sự giãy dụa nho nhỏ này đối với anh mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, dù sao thì hiện giờ anh biết mình rất muốn cô bé, muốn đến phát điên. Đương nhiên anh có thể tốc chiến tốc thắng, nhưng mà cô bé còn quá nhỏ, hay là cứ dỗ dành trước rồi nói sau.

“Chú đừng gặp mặt cháu nữa!” Tiểu Huyên không chịu được cảm giác khó chịu khi bị anh gặm cắn, dùng hết sức rút tay ra.

“Bẩn quá!” Em hung hăng chà lau vết nước trên tay lên váy ngủ.

“Bẩn chỗ nào, thơm cực kì…”

“Là chú bẩn ấy! Chú đã hôn nhiều người như vậy! Thật là bẩn!” Rốt cuộc Tiểu Huyên cũng không nhịn được mà rống lên. Trong đôi mắt to xinh đẹp của em tràn ngập vẻ tức giận không thể tha thứ được.

Đột nhiên Euler ngẩn người, cả khuôn mặt điển trai của anh đều cứng đờ giống như vừa bị người ta yểm bùa chú.

Sau khi Tiểu Huyên rống ra những lời này thì cánh môi cũng đang run run, rốt cuộc đôi mắt trong suốt cũng rưng rưng.

Mà khi Euler trông thấy hàng mi dài của cô bé đã ươn ướt, đáy lòng anh không kìm được phát ra một tiếng than thở. Bây giờ thì anh đã biết cái gì gọi là tự gây nghiệt.

Trong căn phòng nhỏ kín bưng, hai bóng người một lớn một nhỏ đang giằng co trước chiếc bàn gỗ. Đai lưng trên chiếc áo ngủ của thiếu nữ đang bị giam cầm trên bàn đã rơi xuống cánh tay, lộ ra một mảng da thịt trắng mượt được chiếc đèn tường chiếu rọi. Giữa hai chân cô bé, người đàn ông cao lớn đang chống hai tay lên mặt bàn, ánh mắt sâu u ám nhìn chằm chằm vào thân thể của thiếu nữ đang bị anh nhốt chặt.

Bầu không khí mang một loại căng thẳng mãnh liệt, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Cổ họng Tiểu Huyên cũng căng ra sắp phát run, dường như có hơi hối hận vì câu nói lúc nãy. Vì toàn thân chú Euler đang ngang nhiên áp sát em đều đang căng cứng nên em có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người chú ấy. Dù có ngăn cách bằng vài lớp vải nhưng em vẫn có thể cảm giác được cái gì đó đang định gây sự ở giữa hai chân mình, em không dám cúi đầu nhìn xem nó là cái gì nhưng cảm giác này đã nhanh chóng khiến cho em không còn can đảm chống đối thêm nữa.

Nhất định chú Euler sẽ vô cùng tức giận mà ném mình ra ngoài hành lang, nói không chừng trước đó còn đánh em một trận rồi mới ném đi.

“Bảo bối à, thì ra cháu đang giận chuyện này à.” Euler nhìn chằm chằm vào gương mặt căng thẳng của Tiểu Huyên, sau một lúc căn phòng nhỏ đột nhiên vang lên giọng nói hơi khàn khàn của anh.

“Tại chú không tốt, sau này chú sẽ chỉ ôm cháu hôn cháu thôi được không?” Euler duỗi ngón tay thon dài ra, dùng bụng ngón tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô bé, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Tiểu Huyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, chú Euler không tức giận sao?

Đáy mắt cô bé hiện lên vẻ không thể tin được, trong lòng cũng bối rối một cách khó hiểu. Nhưng sau khi cắn cắn môi dưới, em vẫn cúi mặt xuống từ chối.

“Cháu mới….mới không cần ấy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào thì Tiểu Huyên mới đồng ý cho chú ôm đây?” Euler dịu dàng hỏi cô bé.

Cô bé nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, nháy đôi mắt to nhìn về phía Euler, một lúc sau khi ngắm nhìn gương mặt điển trai đang nghiêng lại gần của anh mới nói, “Chú Euler rất muốn ôm cháu sao?”

“Ừ, rất muốn.”

“…chú…có dám đánh cược không?”

“Đánh cược cái gì cơ?”

Sau khi nghe thấy chú Euler không hề do dự gật đầu đồng ý đánh cược, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Tiểu Huyên hiện lên một nụ cười thật tươi trong nháy mắt. Trong đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu Huyên cũng lộ ra một vẻ gian xảo cùng hài lòng như một con hồ ly nhỏ.

Mà khuôn mặt điển trai của người đàn ông đứng trước bàn rủ mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng hiện lên một nụ cười, dường như không hề nghe thấy điều kiện đánh cược của cô bé. Anh chỉ nhìn nụ cười ngọt ngào đã lâu không được thấy này.

Đã từng…tâm tình trong sáng của cô gái nhỏ này đã tin cậy không hề che giấu trước mặt anh, là anh đã quá sơ ý, sơ ý rất lớn, hờ hững để vụt mất.

Nếu như có thể khiến cho nô lệ nhỏ của anh tha thứ cho anh, vậy thì anh tình nguyện chấp nhận.

Bởi vì, anh muốn nhìn thấy vẻ ngây thơ của cô bé lần nữa, còn có cả vẻ ngưỡng mộ cuồng dại tràn ngập trong đôi mắt đẹp kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.