Để chiếc xe đạp điện màu tím vào đúng chỗ dành cho học sinh mới, Lưu Ly ngước mắt nhìn sang Nhã Vân, rồi mở lời.
-Cùng vào trong đi.
Nhã Vân khẽ gật đầu, rồi vừa bước vừa dáo dác nhìn xung quanh.
Thật ra thì Lưu Ly còn được mệnh danh là não cá vàng nên khó tránh khỏi tình huống mới xem sơ đồ lớp hôm qua, đến hôm nay lại quên bén đi mất, nên cuối cùng cả hai chị em đành phải đứng bon chen ở tấm bảng thông báo.
Đất chật người đông quả đúng đáng sợ. Sau một hồi quan sát tình hình, dường như số lượng người chen chân vào xem sơ đồ lớp cũng như tên lớp ngày càng đông chứ không hề có xu hướng giảm. Lưỡng lự một chút, cuối cùng Lưu Ly đưa cặp của mình giao cho Nhã Vân rồi không nói không rằng chen vào giữa đám người đó.
-Xin lỗi... làm ơn, bạn ơi bạn đứng che hết cái bảng tin rồi, dịch ra chút đi...
Đủ loại âm thanh vang lên giữa đám đông nhưng đều vô hiệu. Đế tận khi Nhã Vân ngoài này nghe tiếng Lưu Ly vọng ra.
-Nhím, lấy hộ chị cái kính với, chị nhìn không rõ.
Nhã Vân vội lục cặp Lưu Ly nhưng sau đó liền lắc đầu.
-Lưu Ly em không thấy, có lẽ chị quên mang rồi.
Hình như nghe tiếng ai đó kêu trời. Một kẻ luôn tự tin về chiều cao đạt chuẩn của nữ sinh 16 tuổi- 1m55 như Lưu Ly cuối cùng cũng có thể trợn tròn mắt mà ca thán: so với thiên hạ mình không đáng là gì, đám người đứng xung quanh nó lúc này hệt như người khổng lồ, hơi người, tiếng nói chuyện, xô đẩy nhau làm cho người đang chúi mắt vào tấm bảng mồ hôi chảy ra như nước.
-Hoàng Lưu Ly sinh ngày xyz, tổng số điểm thi a, phân lớp A1. Đi đến tòa nhà có cây hoa giấy đằng kia đi lên tầng 2, A1 phòng thứ ba.
Giọng nói truyền từ trên đầu nó xuống, Lưu Ly theo phản xạ ngước nhìn.
-Cảm ơn nhưng cậu là? À sao biết tên tôi?
Người kia còn chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng chói tai bên cạnh.
-Làm ơn xem xong rồi thì nhường người khác đi.
Lưu Ly vội nhón chân nhảy ra ngoài. Lúc này mới nhướng mày nhìn rõ cậu chàng trước mặt.
-Hey, cậu cũng là học sinh mới à?
Cậu bạn kia hơi chau mày rồi nhanh chóng cười.
-Cậu đúng là não cá vàng.
Dứt lời liền rảo bước theo mấy cậu bạn đang khoát tay gọi.
Nhã Vân vẻ dè dặt tiến lại.
-Chị, bạn của chị à?
Lưu Ly lắc đầu rồi nhìn đồng hồ.
-Mau lên Nhím, mà em học A2, lớp cạnh chị nhỉ?
Nhã Vân gật đầu, đoạn rảo bước cùng Lưu Ly.
Vẫy tay chào Nhã Vân, Lưu Ly hít một hơi sâu rồi bước vào lớp.
Mọi người đều đã ngồi yên vị chỗ của mình, đưa đôi mắt nai ngơ ngác nhìn sinh vật cuối cùng của lớp bước vào lớp. Lưu Ly ngước lên bảng tìm vị trí tên mình đang chễm chệ rồi bước xuống bàn.
Bàn bên dưới là cậu bạn vừa nãy, đang khoanh tay trước ngực nhìn nó cười.
OK, lẽ nào đây gọi là duyên phận trong truyền thuyết? Ý nghĩ vừa lóe sáng đã nhanh chóng bị hiện thực vùi lấp.
-Này, cậu gì ơi, cậu ngồi vào chỗ của tôi rồi.
Cô bạn với đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bĩnh chỉ muốn véo một cái đang cau có nhìn tên cá vàng kia.
-Chỗ này là của bạn? Nhưng thầy viết tên tớ mà?
Phía dưới hơi nhôn nhao, chỉ nghe tiếng cố nhịn cười của cậu bạn kia.
-Cậu ấy bị cận mà quên không mang kính, cậu lại cùng tên Ly với cậu ấy vì vậy...
Cô bạn kia thoáng đỏ mặt rồi lại lắc đầu.
-Ừ, không sao, thỉnh thoảng tớ vẫn nhầm lẫn mà.
Lưu Ly nãy giờ mới vỡ lẽ, vội nheo mắt nhìn lên bảng lần nữa, rồi giương đôi mắt hơi lồi ngơ ngác tìm tên mình.
-Khụ, cậu ngồi ở đây.
Đôi chân đầy nặng nề bước thật chậm vào bàn phía dưới, cố gắng giương vẻ mặt không quan tâm hết mức có thể.
Buổi đầu đi học thật đáng sợ.