Chiếc xe dừng ngay ở chân núi, trong xe bước xuống hai người đàn ông to lớn ban nãy, lôi theo bà Lệ Cầm, phía sau là một người phụ nữ trung niên, trông không phải dạng tầm thường, trên núi túa thêm một đám tay to mặt bự, như để chào đón bà chủ. Biết mình không đủ sức để cứu người, anh điện cho Óc tập hợp đàn em, dặn dò cẩn thận, anh không muốn báo cho cô vì sợ cô sẽ lo lắng thêm. Họ dừng chân ở một căn nhà cũ kĩ nhưng dường như nó đã được chuẩn bị trước. Bà Lệ Cầm bị trói ở một gốc cột, bà đã tỉnh, trông bà mệt mỏi ra mặt.
“Tỉnh rồi sao, cô Lệ Cầm xinh đẹp? Còn nhớ tôi chứ?”
“Cô...cô là...?”
“Là Kiều Ngọc Vĩnh, kẻ đã thất bại thảm hại dưới tay cô. Sao? Không nhận ra chứ gì, mà cũng đúng, tôi giờ đã khác, không còn là một đứa con gái ngu ngốc, yếu đuối để kẻ khác bắt nạt.”
“Không ai bắt nạt cô cả, là do cô tự mình đâm đầu vào, anh ấy yêu tôi và anh ấy chọn tôi, cô phải chấp nhận điều đấy và từ bỏ chứ, có đâu mà sinh ra thù hận để rồi làm cái chuyện chẳng ra gì này.”
“Chẳng ra gì sao? Lũ các người mới là cái loại chẳng ra gì, tôi đã lầm tưởng anh ấy yêu tôi, tôi đã trao sự trinh trắng của đời con gái cho anh ấy, nhưng không, tôi đã lầm, anh ấy yêu cô, có chết cũng yêu cô, anh ấy đã nhẫn tâm ép tôi bỏ giọt máu của anh ấy chỉ vì không muốn làm cô buồn.”
“Cô...cô nói gì chứ? Lúc ấy, cô đã mang thai?”
“Đừng có tỏ ra như mình tốt đẹp, thanh cao lắm, chính cô, cô mới là kẻ thúc ép anh ấy kêu tôi phá cái thai.”
Bà ta nói trong sự giận dữ, Bảo lo sợ bà ta quá kích động mà làm chuyện không hay.
Thật sự bà không hề biết gì về chuyện đó, những tưởng họ chỉ qua lại với nhau rồi chia tay, nhưng bà lại không ngờ... Giờ đây bà cảm thấy thật tội lỗi với người phụ nữ này.
“Cô ấy không biết gì về chuyện này, tất cả là do tôi.”
Cả hai người phụ nữ đều bất ngờ trước sự có mặt của ông Thế Mạnh, và có cả Thế Phong lẫn Thảo Chi. Bất chợt, bà ta cười.
“Không ngờ anh vẫn còn nhớ chỗ này, nơi mà sinh linh bé nhỏ ấy đã chọn em làm mẹ.”
“Ngọc vĩnh, tôi, thật sự tôi rất tội lỗi với cô, nhưng chuyện đó là chuyện của chúng ta, không hề liên quan gì đến Lệ Cầm, nên, tôi xin cô, hãy thả cô ấy ra.”
Bà ta cười, cái cười đầy đau khổ.
“Anh là thằng đàn ông đểu chó, anh bảo anh yêu tôi, tôi tin tưởng vào điều đó, tôi đã thầm nghĩ rằng anh là chỗ dựa vững chắc của đời mình nên đã trao cho anh cái quý giá nhất. Tôi sung sướng biết bao khi biết được rằng mình đã là mẹ, tôi cầm giấy khám thai đến nhà để báo tin và nghĩ rằng nó sẽ là một sự bất ngờ dành cho anh, đó là giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi. Nhưng khốn nạn thay mọi suy nghĩ của tôi đều trái ngược, anh dịu dàng thỏ thẻ bên tai tôi: Em hãy bỏ nó. Lòng tôi đau như cắt, tôi như từ sự hân hoan của hạnh phúc bỗng chốc rớt xuống thảm sâu, tôi từ chối, anh đã giận dữ và mắng tôi, anh thẳng thừng tuyên bố rằng, người anh yêu là cô ta, anh đến với tôi chỉ là sự nhất thời, nông nỗi.”
“Đứa bé....?”
“Nó đã chết, chết từ khi còn trong bụng mẹ, đứa con tội nghiệp của tôi. Một gã say xỉn đã đụng phải tôi, và...thật kinh khủng khi bác sĩ nói rằng, tôi không còn cơ hội làm mẹ.”
Bà ta nói trong nước mắt, có lẽ, những gì tốt đẹp nhất của người con gái không dành cho bà ta.
Thế Phong và Thảo Chi ai cũng bàng hoàng trước những gì đang xảy ra.
“Tôi, thực sự xin lỗi.”
“Ngọc Vĩnh à, gia đình tôi nợ cô rất nhiều, chính vì thế, hãy cho chúng tôi cơ hội để đền bù cho những sai lầm trong quá khứ.”
“Đền bù? Haha....giờ đây tao thiếu gì nữa chứ? Siêu xe, biệt thự, tiền của, hay chúng mày định đền bù cho tao cái tình cảm của sự thương hại bởi lũ chó mang bộ dạng con người?”
“Cái gì cũng có giới hạn của nó, đồng ý là gia đình tôi có lỗi với bà, nhưng bà cũng không được dựa vào đấy mà dùng những từ ngữ không hay lăng mạ chúng tôi.”
Thế Phong lên tiếng.
“Sao? Bức xúc hả? Những câu nói đó đã là gì so với những mất mát mà tao gánh chịu.”
Bà ta liếc mắt xung quanh, rồi ngồi điềm đạm. Bỗng một kẻ bịt mặt dí dao vào cổ bà Lệ Cầm, Thảo Chi trông tướng tá rất quen nhưng không thể nhớ nỗi đó là ai, ai cũng cuống cuồng lên.
“Bà định làm gì mẹ tôi chứ?”
“Không ai được phép làm hại mẹ tôi, thả bà ấy ra.”
Cả hai xông đến bằng mọi sức lực để cứu mẹ nhưng đều bất lực bởi số lượng của bọn đàn em rất đông. Ông Thế Mạnh quỳ xuống van xin, nước mắt ông giàn giụa khắp mặt, đúng là một bi kịch.
“Hahaha...tức cười quá, anh à, giây phút này đây em thực sự rất hạnh phúc, cảm giác thật tuyệt vời! Tụi bây, xử....”
“ĐỪNG MÀ....”
“MẸ ƠI...”
ĐÙNG....
Tiếng súng của Bảo bắn lên không trung.
Bảo dí súng vào đầu của bà ta, đàn em theo sao cũng ngang tầm đối thủ, ai cũng mang súng bên mình. Mọi người ai cũng vui mừng, cứ ngỡ....
“Bà mau kêu bọn chúng thả bọn họ ra, nếu không, đừng trách súng không có mắt.”
“Mày...mày là thằng nào? Tại sao lại can thiệp vào chuyện này?”
“Tôi...tôi là...là con rễ của nhà họ Dư. Nếu muốn sống thì mau thả người thân tôi ra.”
Ai đời, đe dọa người ta mà trả lời lắp ba lắp bắp, Thảo Chi phì cười. Mọi người thì ngạc nhiên về điều đấy.
Suy nghĩ một hồi bà ta ra hiệu cho kẻ bịt mặt thả người.
“Coi như lần này các người gặp may.”
“Bà còn định tiếp diễn chuyện này lần sao nữa à? Tôi... Xin trịnh trọng tuyên bố, Từ Khắc Bảo, là tôi, kẻ cầm đầu một băng nhóm khét tiếng chốn Sài Thành, có chết cũng quyết bảo vệ họ, những người thân của tôi, nghe rõ chứ?”
Ngó qua cô, cô cười cười, ôi, vui quá, phải chăng cô đang tự hào về anh? Phải chăng cô đã tha lỗi cho anh? Anh vui mừng khôn xiết.
“Dẫn họ xuống núi.”
Theo lời yêu cầu, họ đã dẫn mọi người xuống núi, anh chỉ sợ khi mọi người quay lưng bọn họ sẽ ngã dao, đưa mọi người lên xe an toàn anh mới an tâm.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, nhưng ngay khi bà Lệ Cầm chuẩn bị vào xe, người đàn bà ấy như không kìm được nỗi giận dữ, niềm thù hằng ấy như tích tụ từ lâu khiến con người ta thật khó có thể dồn nén được, giật lấy con dao và nó đang giáng xuống lưng của bà, mẹ vợ tương lai của anh.
“Cẩn thận.”
Á....
“Khắc Bảo...”
Tiếng Thảo Chi vang vọng, cô như kẻ điên lao đến anh, nước mắt cứ thế đua nhau chảy, cô hoang mang vô độ, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô thấy tim mình đau đến thế. Khắc Bảo ngã quỵ xuống, máu không ngừng chảy, trước khi nhắm mắt lại, anh thật hạnh phúc khi được ngắm nhìn cô.