Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy!

Chương 47: Chương 47




Đây là lá thư mà Thế Phong đã nhờ ba đưa cho con, nhưng mãi đến ngày hôm nay ba mới đưa, vì có lẽ, đây là lúc thích hợp nhất. Khi con đã đọc nó, hãy suy nghĩ thật kĩ, xem đâu mới là lựa chọn đúng đắn, ba mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con.

Cầm lá thư trên tay mà lòng nó hồi hợp vô cùng, chẳng biết hai nói gì mà nghiêm trọng đến thế nữa.

`Thảo Chi, em gái của anh, à không, người con gái anh yêu mới đúng.

Có lẽ, khi đọc qua lá thư này, thì em đã biết mọi chuyện về thân thế của mình, em không phải là người của nhà họ Dư, và...em cũng không phải là em gái ruột của Dư Thế Phong anh, anh chẳng biết em như thế nào, nhưng, riêng anh, anh rất vui vì điều đó.

Có lẽ, nếu anh không viết bức thư này, thì em cũng chẳng bao giờ biết được rằng, có một người, đã yêu thầm em, cũng chẳng biết là bao giờ, nhưng hình như đã lâu, rất lâu thì phải.

Có một đôi mắt đã dõi theo em, từ khi cô nhóc Thảo Chi còn rụt rè, nhút nhát bước vào cánh cửa Dư gia, chính lúc đó, trái tim của một cậu nhóc, đã biết xao xuyến. Anh yêu em từ cái thủơ thơ dại, yêu nét vô tư, trong sáng đến thánh thiện. Và...anh lại say đắm trước nét đẹp mê hoặc của em ở cái tuổi trưởng thành.

Anh muốn điên lên khi em cứ dành tặng cho anh cái từ hai, nghe nó kính trọng, thân thương, nhưng sao anh thấy nó thật đáng ghét. Anh đau đớn biết nhường nào khi biết được rằng, em đã có người thương, anh hận hắn, hận em, hận cả mình.

Nhiều lúc anh muốn chạm vào em, trao cho em những cái hôn với danh phận là người yêu, là người đàn ông của đời em, nhưng anh không dám, anh sợ cái danh anh hai trong mắt em sẽ bị đánh mất. Anh đúng là một kẻ yếu đuối, bản lĩnh đàn ông đã bị tê liệt khi đối diện với em.

Khi đang sải bước nơi đất khách, nhưng anh mãi nghĩ về em. Mong em hãy hiểu, và có thể nào trao cho anh một cái gì đó, mà thế gian bảo là tình yêu. Hãy đợi anh, người anh yêu.´

Chuyện gì đang xảy ra đây? Có thật, đây là những gì mà hai Phong đang nói?

Trời ơi! Gia đình của mình, hai Phong của mình, mọi thứ, chỉ là quá khứ. Ước gì đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mà thôi. Sao giấc mơ rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Nhưng trớ trêu thay, đó chỉ là mơ ước, thật xa xỉ.

Hai Phong, hai yêu em sao? Rất rất lâu sao? Sao em lại chẳng thể nào cảm nhận được điều đó, em cứ khù khờ sống trước hai, mà luôn nghĩ đó là chuyện bình thường, là hiện nhiên, bởi hai là hai của Chi.

Rồi sau này sẽ như thế nào? Khi đối diện với hai, em phải nhìn hai ra sao? Phải nói những gì với hai? Sao mọi chuyện cứ như một trận cuồng phong ập đến em, thật ra, em rất yếu đuối, em sẽ không chịu nỗi nó đâu.

`Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu em có ghét có thù anh, anh cũng chịu.´

`Ờ, đây là hoa mai, là anh sai.´

`Bởi vì Thảo Chi của anh rất ư là xinh đẹp, dễ thương mà lại vô cùng thông minh nữa.´

`Đi ăn kem mà người em ướt nhẹp và đầy cát thế hả? Em biết nói dối với anh từ khi nào thế hả?´

`Còn thương yêu em không hả? Anh thương em còn hơn sinh mạng của mình...´

.......

Ngày mai, em đã chính thức trở thành vợ của Khắc Bảo. Đó mới là người đàn ông em yêu thực sự.

Cảm ơn tình cảm của hai. Có lẽ, cái tình yêu đó nó quá bao la, quá rộng lớn, em thấy mình không xứng đáng cũng như không thích hợp để chờ đợi anh, để trao cho anh cái mà thế gian gọi là tình yêu. Mong anh tìm ra người con gái thích hợp hơn em.

Và....cũng xin lỗi anh, cái tình cảm mà em dành tặng cho anh, chỉ đơn thuần là tình anh em. Chưa bao giờ em nghĩ đó là tình cảm nam nữ cả.

Em, vẫn giữ nguyên quyết định, em sẽ là vợ của Khắc Bảo vào ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.