“Đùa với mọi người thôi. Chứ con cũng biết trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng mà. Nhưng hiện giờ con nghĩ rằng, mình còn khá trẻ để nghĩ về chuyện ấy. Sự nghiệp đối với con là thứ rất quan trọng, con cần dựng xây trước. Với lại, con...con vẫn chưa...chưa...”
“Chưa chấm được anh nào chứ gì?”
“Con bé này!”
“Ối giờ, chị ba ơi là chị ba. Chị được sống, học tập trong nền văn hóa phương tây mà sao chị cổ hủ quá vậy. Bây giờ, chúng nó mới có tí tuổi đầu là đã lăng nhăng bồ bịt rồi. Đúng là bà cô già mà.”
“Không thể bì kịp với cô chứ gì?”
“Anh hai nói chí phải.”
Quăng câu ra mới biết mình lỡ lời, nhưng đã lỡ rồi thì biết sao giờ. Cảm nhận được hình như đã bị ông anh khó tính gài bẫy thì phải, trong 36 kế, chạy là thượng sách, đấy là những suy nghĩ mà Thảo Ân có thể nặn ra trong tình huống này.
Rón rén...rón rén...
“Đứng yên đấy cho ta.”
Có người khựng lại, hồn một phương, vía một hướng. Thật sự thì Thảo Ân rất sợ ba, tuy khi nhìn vào, người ta không khỏi trầm trồ về một mẫu cha lí tưởng như ông Thế Mạnh, luôn luôn ân cần, dịu dàng với con cái, nhưng khi chúng đã vi phạm một điều gì đấy, trái với những đạo lí, những chuẩn mực mà ông đặt ra, mà ông dạy bảo rằng: Không được vi phạm. Và Thảo Ân đã quá hiểu tính cách này của ba, kì này thảm rồi...!
Thảo Chi thì đang rất ngố, cô vẫn chưa rõ được vấn đề.
“Có...có chuyện gì vậy...vậy ba.”
“Đang ăn mà đi đâu thế? Có biết cô đang dùng bữa với những người lớn hơn cô không.”
“Dạ...con...con muốn đi vệ sinh tí thôi ba.”
“Thường ngày tôi bảo cái nhà này như thế nào, kẻ nhỏ dùng bữa với người lớn, nếu như muốn rời ghế, thì phải xin phép rõ ràng chứ!”
“Con...con quên.”
“Lúc nãy cô bảo thế nào? Lặp lại tôi nghe xem.”
“Dạ...con...con.”
Nhìn qua Thế Phong, như van nài cứu vớt, chỉ cần có tiếng nói của anh, chuyện gì ba cũng nể bớt vài phần, ba luôn ủng hộ những quyết định mà anh đưa ra, bởi ba luôn xem đó là cơ hội cũng như thách thức nếu những ai muốn tiến đến thành công. Tuy nhiên, chỉ có một vấn đề duy nhất, luôn khiến hai ba con bất đồng quan điểm, còn gì ngoài vấn đề hôn nhân chứ.
Mắt muốn nhỏ giọt mà ông anh vẫn tỏ vẻ dửng dưng, cứ như không phận sự- không nhúng vào. Mà Ân còn lạ lẫm gì ông anh này chứ, công ra công, tư ra tư, đã chướng mắt cái gì thì quyết tâm làm cho nó tan tành, có lẽ cô cũng không ngoại lệ. Anh hai cô không bao giờ lên tiếng để bênh vực một ai, ngoại trừ Chi. Chi làm bất cứ thứ gì, miễn sai hay đúng, anh đều góng họng lên mà cãi, miễn sao Chi không bị mắng.
Nhiều lúc Ân cũng cảm thấy thật bất công. Anh hai thì luôn chu đáo, dịu dàng với chị ba, ba thì lúc nào cũng ngọt ngào, tôn trọng những ý kiến mà chị đề ra. Còn cô, tại sao? Tại sao lại khắt khe với cô đến thế?, đôi lúc cô cảm thấy ganh tị với chị, nhưng ngẫm lại, bản thân không được nghĩ thế, đó là chị mình, là người cùng chung dòng máu với mình, không thể để cái suy nghĩ lệch lạc ấy làm u mờ lí trí bản thân.
Nhìn qua Chi, như mong nhận lấy sự cứu giúp. Chi chả hiểu gì cả, nhưng sao nhìn vào mắt em gái, lại nhận thấy nỗi lo sợ đến thế.
“Ba, có chuyện gì thì từ từ bảo, em nó sợ lắm.”
“Con ngồi im đó, ba hỏi nó chứ không phải con.”
“Nhưng...”
“IM.”
Ông Thế Mạnh quát lớn, làm cả Chi và Ân đều giật mình.
Phong nhìn Chi như ra hiệu im lặng. Giờ phút này cô đành bất lực, cũng chẳng biết em gái đã làm gì mà khiến ba giận đến thế nữa.
“Tôi bảo thế nào cô có nghe không?”
Lúc này đây, Ân đã khóc, khóc vì sợ hãi, trước sự uy nghiêm được phát ra từ chính ba ruột của mình.
“Con...con...”
“Cô không có miệng để nói sao? Trước giờ tôi dạy thế nào chứ? Đừng tưởng tôi im lặng là làm tới nhé! Tôi chỉ đang cho cô thời gian để sửa chữa, nhưng không ngờ ngựa quen đường cũ, hôm nay còn cả gan dám công khai cơ.”
Thảo Ân chỉ biết khóc. Cúi đầu xuống đất. Đầu không ngừng hoạt động, dạ thì bồn chồn, sợ hãi, `chẳng lẽ, ba...ba đã biết hết.´
“Cô đã hoàn thành phổ thông chưa?”
“Dạ...chưa.”
“Vậy cô đâu có xem lời nói của tôi ra cái thể thống gì, tôi đã bảo, trước khi nắm chắt được sự nghiệp trong tay, hay đơn giản hơn là cái bằng tốt nghiệp, thì không được phép qua lại với bất kì ai, cô không nhớ hay là nhớ mà vẫn cố tình phạm.”
Im lặng...
“Cô đừng tưởng rằng ở nhà là bọn tôi không biết gì về những hoạt động ở trường nhé, mới có tí tuổi đầu mà bày đặt yêu với chả đương, nhìn Thảo Chi mà học hỏi kìa.”
Nói rồi, ông rời bàn và bước đi.
Sao thế? Tại sao lúc nào cũng đem cô ra so sánh với Chi thế? Tại sao cả hai đều từ một mẹ chui ra mà sao lại không hề có gì giống nhau dù chỉ là một thứ gì đó nhỏ nhặt chứ.
Bước đi được một vài bước, ông Thế Mạnh quay đầu lại.
“Tốt nhất cô nên chấm dứt, nếu không, đừng trách sao người ba này lại không yêu thương con gái.”