“Anh hả? Anh có thể đến đây với em được không?”
“....”
“Em đang ở chỗ cũ.”
“....”
“Được rồi, anh bận thì cứ giải quyết, em sẽ đợi.”
“....”
“Dạ.”
Khi đau khổ hay buồn bực chuyện gì đấy, Thảo Ân thường hay tâm sự với anh người yêu. Cô thích được an ủi, được chia sẻ bằng những lời nói ngọt ngào, cô từng cảm nhận nó còn ngọt hơn cả vị ngọt của mật ong. Cô thích được vuốt ve, nâng niu, được nép trọn trong vòng tay rắn chắc của người ấy. Cô thích hòa mình vào những nụ hôn ngọt ngào, ân ái từ anh. Nhưng cô vẫn đủ sáng suốt để biết được mình cần dừng lại ở đâu, và cũng chính vì vấn đề này, chính vì cô luôn từ chối yêu cầu mà anh đưa ra, cô luôn từ chối những lời hứa, lời thề, nếu như anh vượt quá giới hạn, có lúc, anh tỏ ra quạu quọ, hung hăng. Đôi khi cô cũng chả thể hiểu nỗi tính cách của người yêu, nhưng cô nghĩ điều đó không cần thiết với cô, cô chỉ cần anh cứ tỏ ra yêu thương, ngọt ngào với cô là đủ rồi.
“Một chai rượu loại mạnh.”
Khung cảnh của vũ trường đúng là náo nhiệt. Cảnh vật yên tĩnh luôn là không gian lí tưởng để giải tỏa sầu muộn trong lòng, nhưng với cô, sự ồn ào, réo rúa, những tiếng la hét inh ỏi, và những thước phim tình cảm mạnh bạo được xem miễn phí, sẽ là loại thuốc tốt nhất mà cô cần.
Hôm nay, Bảo có một hợp đồng lớn với một đối tác. Vô tình anh nhìn thấy Ân, do anh cũng đến đây để làm việc. Vũ trường là một môi trường hết sức thuận lợi để anh xúc tiến công việc. Bởi ai mà dễ dàng đồng ý làm ăn với mình, nếu ta chưa `chiều chuộng´họ. Và cách mà anh`chiều chuộng´ những ông khách tai to mặt bự này, là những em mắt xanh mỏ đỏ, chân dài da trắng. Một đêm no nê miễn phí, sẽ giúp họ có sức lực để cầm giấy, cầm bút.
Bảo nhận ra Ân, bởi cô là em gái của Phong. Đôi khi Phong cũng có giới thiệu, nhưng chắc có lẽ cô ta không nhớ anh. Bảo chúa ghét cái thể loại con gái như Ân, ngang bướng, bệnh nhà giàu, còn ăn chơi phù phiếm nữa, chả ra cái thể thống gì cả.
Chả có nét gì gọi là giống cô chị gái.
Bất chợt, Bảo giật mình, chuyện gì nữa đây, sao anh lại nghĩ và nhắc đến cô ta. Có lẽ, con bé ấy đã rất ghét anh cơ, nhưng anh lại khá thích thú với cái con người ấy. Nghĩ lại cái bộ dạng cùng những lời nói mà cô xử sự với anh, bất giác anh cười, cái cười của sự trong lành, thoải mái, trái với trước đây, những cái cười gượng mà mục đích mà nó hướng tới, là những món hợp đồng béo bở, hay sự khinh miệt, và là những dự báo về tầm nguy hiểm đối với kẻ thù.
“Em yêu! Đợi anh lâu chứ.”
“Cũng tầm nữa tiếng thôi anh. Ban nãy, anh có việc bận gì thế?”
“À, một số chuyện gia đình lặt vặt thôi. Sao, hôm nay ai lại làm cho bé cưng của anh buồn thế cơ? Nói anh nghe.”
“Không nói thì thôi, chứ mà nhắc đến là em muốn tức chết.”
“Chuyện gì vậy em?”
Hắn ta vừa hỏi, vừa choàng tay, vuốt ve tấm lưng của Ân.
Bảo nghĩ cô sẽ phản kháng, nhưng không, cô đồng ý, tự nguyện, chắc có lẽ, họ là người yêu.
Chuyện này lại làm cho sự khinh khỉnh trong Bảo đối với Ân càng lớn, nhưng anh tôn trọng Phong, tôn trọng gia đình Phong, nên anh luôn không để điều đấy ra bên ngoài.
“Thì còn gì ngoài gia đình em nữa, và cả bà chị gái mới về nước ấy.”
“Sao? Nói rành mạch anh nghe, anh thương!”
Hắn ta vừa buông ra những câu mật ngọt chết ruồi, bàn tay thì không ngừng nghĩ va chạm lên thân xác của Ân.
“Hình như cái gia đình ấy chẳng ai là quan tâm đến em cả, họ chỉ thương yêu chị Thảo Chi. Nhiều lúc em chỉ mong họ có thể ngọt ngào, ân cần với em một tí thôi, nhưng chắc có lẽ, đó chỉ là viễn tưởng.”
“Sao kì vậy? Cũng cùng là con mà sao lại phân biệt đối xử thế?”
“Chắc có lẽ chị ta xinh đẹp, hiền lành lại giỏi giang. Nhưng còn em, tuy em không bằng chị ta, nhưng em cũng đâu làm gì quá đáng. Tại sao chứ?”
“Anh nghĩ chắc họ không cần đến em rồi, hiện giờ họ đối xử với em như thế chỉ là chuyện nhỏ, còn sau này thì sao? Nó còn lớn hơn thế. Và một ví dụ điển hình nhất, là về của cải, tài sản. Em nghĩ họ có chia cho em không, hay toàn bộ đều chuyển nhượng sang hai anh chị của em. Lúc đó, em sẽ trở thành một kẻ trắng tay, sẽ bị những kẻ khác xem thường.”
Lúc này đây, Thảo Ân cảm thấy rất hoang man, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện xa xôi đến thế, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại diễn ra xấu đến thế, và bản thân lại phải chịu thiệt thòi lớn đến thế!
“Vậy bây giờ em phải làm gì đây? Không thể để mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế được.”
“Anh có cách, vấn đề là...”
“Là sao?”
“Là ở em, nếu em đồng ý, anh sẽ giúp em.”
“Miễn là anh giúp em có được mọi thứ, thì chuyện gì em cũng chấp nhận.”
Có một người đàn ông, đang thầm thì to nhỏ vào tay của người con gái, không ai có thể nghe được nội dung câu chuyện.
Người đàn ông ấy cười, cái cười đầy ranh ma, ủy mị. Người con gái lo sợ, rụt rè, không dám.
“Được không anh? Em thấy không ổn.”
“Anh chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, quan trọng là ở em. Nếu em đủ hiểu biết, đủ khả năng để nhìn nhận vào sự nghiêm trọng của vấn đề, thì ắt hẳn em biết mình phải làm gì để tốt cho mình.”
“Nhưng dù gì họ cũng là người thân của em, em không nỡ. Vả lại, em còn quá nhỏ để làm chuyện ấy.”
“Em là người có thể xoay chuyển được tương lai của chính mình, em muốn sau này mình sẽ ra sao, thì tùy thuộc vào hành động ngay lúc này.”
Thảo Ân vùi mình vào một mớ suy nghĩ, cô đang bị đặt trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm như thế nào.