Có Chồng Là Thần Y

Chương 223: Chương 223: Anh dám không






“ồi, đây chính là Thi Quân sao?” “Chính là bác sĩ Thi, không ngờ ngay cả anh ấy cũng tới!”

“Bác sĩ Thi chính là thần tượng của tôi đấy. Anh ấy đã trở nên nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, thậm chí có rất nhiều thầy thuốc Đông y có tuổi cũng rất khâm phục anh ấy!”

“Còn đẹp trai hơn nhiều so với trên tivi!”

Nghe thấy tiếng hô hào đầy khoa trương của đám nam nữ trẻ tuổi, Sở Quốc Thiên không khỏi nghi ngờ. Anh quay sang hỏi Triệu Lạc Dĩnh: “Lạc Dĩnh, Thị Quân này là ai?”

“Thi Quân, hai mốt tuổi, một người có kỹ thuật chữa bệnh vô cùng giỏi, là người có thứ hạng rất cao trong số những bác sĩ trẻ tuổi của nước Viễn hiện giờ. Lần này, anh ta tới tham gia hội thảo nghiên cứu y học này, có lẽ là muốn tiến vào nhà họ Nam Cung. Triệu Lạc Dĩnh nhanh chóng giới thiệu một cách đơn giản về Thi Quân.

Triệu Lạc Dĩnh giới thiệu rất lưu loát làm Sở Quốc Thiên hơi sửng sốt. Đúng lúc anh đang chuẩn bị nói gì đó thì người con trai tên Thi Quân kia chợt tách khỏi đám người, đi tới chỗ bọn họ.

“Lạc Dĩnh, đã lâu không gặp, gần đây em vẫn khỏe chứ?” Thi Quân hỏi thăm, vẻ mặt đầy tươi cười. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Sở Quốc Thiên ở bên cạnh, trong mắt chợt xẹt qua tia âm u không dễ phát hiện.

Nhưng Sở Quốc Thiên là ai, sợ rằng dù Thi Quân có che giấu tốt hơn nữa thì anh cũng sẽ dễ dàng nhìn ra.

“Bác sĩ Thi, chào anh!” Triệu Lạc Dĩnh lịch sự chào hỏi.

Thi Quân nhướng mày, giả vờ giận dữ nói: “Lạc Dĩnh, anh đã nói với em rồi, cứ gọi anh là anh Quân là được rồi, em gọi anh là bác sĩ Thi, nghe xa lạ quá đấy!”

Nói xong, anh ta lại tựa như mới phát hiện ra Sở Quốc Thiên, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Lạc Dĩnh, người này là..."

“Sở Quốc Thiên, bạn trai tôi!” Ai mà ngờ được, một câu trả lời của Triệu Lạc Dĩnh suýt nữa đã làm Sở Quốc Thiên cắn đứt đầu lưỡi.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt vốn tươi cười của Thi Quân chợt trở nên cứng đờ, nhưng anh ta che giấu rất nhanh. Anh ta thở dài nói: “Lạc Dĩnh, xem ra bạn trai em sẽ gặp rắc rối rồi!”

“Anh có ý gì?” Triệu Lạc Dĩnh cau mày.

Thi Quân cũng không làm bộ làm tịch, anh ta nhún vai nói: “Lạc Dĩnh, em tìm bạn trai thì không có vấn đề gì, nhưng em tuyệt đối không nên đưa anh ta tới học viện y. Em phải biết rằng, cậu Trương vẫn luôn thương nhớ em, nếu để anh ấy biết được anh ta là bạn trai em, em nghĩ xem với tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ làm ra chuyện gì?”

“Không sao, sớm muộn gì anh ta cũng biết thôi.” Triệu Lạc Dĩnh không coi ra gì, cô ta nói xong còn xõa tóc bên tại xuống.

Thi Quân không ngờ Triệu Lạc Dĩnh lại bình tĩnh như vậy, anh ta cắn răng, lại nói tiếp: “Lạc Dĩnh, bạn trai em tới học viện y làm gì, không lẽ anh ta cũng tới tham gia hội thảo nghiên cứu y học sao?”

“Đúng vậy.” Triệu Lạc Dĩnh dè dặt gật đầu, nói: “Bác sĩ Thi, nếu anh không có chuyện gì, vậy chúng tôi đi trước đây.

“Được rồi!” Thi Quân cười đáp lời.

Nhưng sau khi Triệu Lạc Dĩnh và Sở Quốc Thiên rời đi, nụ cười của anh ta ngay lập tức biến mất. Sau đó, anh ta đi tới một góc, gọi một cuộc điện thoại.

“Thi Quân, có chuyện gì sao?” Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, một giọng nói lười biếng truyền tới.

“Cậu Trương, anh còn đang ngủ sao?”

“Có chuyện gì thì nói ngay đi!” Hình như đối phương rất không bình tĩnh.

Trên mặt Thi Quân thoáng qua vẻ lúng túng, nhưng anh ta vẫn cười nói: “Cậu Trương, anh đừng gấp. Hôm nay, tôi gọi điện thoại cho anh là để nói cho anh biết, tôi đã nhìn thấy bạn trai của Triệu Lạc Dĩnh rồi!”

“Cái gì?” Nghe anh ta nói như vậy, cậu Trương tỉnh táo ngay lập tức.

“Hoàn toàn chính xác, bọn họ đang ở trong học viện y."

Vẻ mặt cậu Trương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chú ý bọn họ thật kỹ, tôi tới học viện y ngay!"

Nghe thấy tiếng bảo bận từ điện thoại truyền tới, khóe miệng Thi Quân hiện lên một nụ cười lạnh. Ngay sau đó, anh ta đi theo phương hướng mà Sở Quốc Thiên và Triệu Lạc Dĩnh rời đi...

Lúc này, Triệu Lạc Dĩnh đang giới thiệu những thông tin cơ bản về học viện y với Sở Quốc Thiên một cách rất sinh động. Dù Sở Quốc Thiên rất khinh thường nhưng vẫn lắng nghe rất




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.