Có Chồng Là Thần Y

Chương 493: Chương 493: Bà Tiêu




Sau khi xe dừng lại ổn định, Sở Quốc Thiên quyết đoán xuống xe, bước nhanh về phía cửa nhà họ Dương.

Dương Hạnh thấy thế, vội vàng ngăn cản anh nói: “Cậu Sở, xin ngài hãy chờ một lát, có chuyện gì chúng ta cùng nhau nói.” “Tránh ra.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói. “Cậu Sở, ông nội tôi đang trở về, ngài có thể cho ông cụ ấy một chút mặt mũi được không?” Dương Hạnh nóng nảy nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười.

Nhưng ánh mắt Sở Quốc Thiên vẫn lạnh lùng, sau đó trực tiếp đẩy Dương Hạnh sang một bên: “Dương Hạnh! Tôi không muốn gây thương tích cho cô, nhưng nếu cô lại ngăn cản tôi thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình!” “So...” “Rám!”

Dương Hạnh còn muốn nói chuyện, nhưng Sở Quốc Thiên đã sớm không kiên nhẫn, nhất thời cho cô ta ăn một chưởng, đánh bay có ta ra ngoài. “Có chú “Tự tìm đường chết

Đám vệ sĩ nhà họ Dương thấy vậy thì nổi giận, nhưng bạn họ vừa muốn ra tay thì Dương Hạnh đang nằm nhào trên mặt đất vội vàng quát: “Đều dừng tay lại cho tôi, ai dám mạo phạm Cậu Sở, tôi sẽ lập tức sa thải người đó!”

Đám vệ sĩ nhà họ Dương thấy Dương Hạnh không giống như đang đùa giỡn, vì thế lại xua tan ý nghĩ ra tay, rần rần trở về vị trí cũ.

Mà sau khi Dương Hạnh vùng vẫy đứng dậy vẫn chậm rãi đi về phía Sở Quốc Thiên, thần sắc kiên định nói: “Cậu Sở, anh tôi đại khái nói cho tôi biết đầu đuôi mọi chuyện rồi, tôi biết chuyện này là nhà họ Dương chúng tôi làm không đúng, nhưng dù sao liên lụy quá rộng, ông nội tôi cũng đang tới đây rồi, ngài... Chỉ cần chịu đựng một chút, chúng tôi chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thoả đáng... Như vậy có được không?”

Dương Hạnh nói năng có lý có tình, tuy rằng cô ta không biết rốt cuộc Sở Quốc Thiên dựa dẫm vào cái gì, chỉ là từ vừa rồi Sở Quốc Thiên ra tay mà xem, hiển nhiên cũng không phải là loại người bình thường, nói không chừng thật sự có thể đem nhà họ Dương náo loạn đến lật đổ trời đất mới thôi.

Đáng tiếc chính là cô ta vẫn đánh giá thấp lửa giận trong lòng Sở Quốc Thiên, cũng càng thêm không thể tưởng tượng được quyết tâm muốn trả thù nhà họ Dương của Sở Quốc Thiên lúc này đã lớn đến cỡ nào.

Sở Quốc Thiên chỉ lạnh lùng liếc cô ta một lần, sau đó đi thẳng về phía cửa nhà nhà họ Dương.

Lúc này, ngoài cửa nhà họ Dương đang đóng chặt, một bà lão đeo kính hoa cũ, đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc thêu một đôi giày vải cũ.

Người khác có lẽ không biết sự lợi hại của bà lão, nhưng Dương Hạnh cùng với một đám vệ sĩ nhà họ Dương lại cực kỳ rõ ràng bà lão chính là thần giữ cửa của nhà họ Dương.

Vì không để cho tình hình ngày càng căng thẳng, Dương Hạnh vội vàng chạy về phía bà lão, nhưng không đợi cô ta nói cái gì, lập tức nghe thấy bà lão còn chưa ngẩng đầu hỏi: “Chàng trai kia, xin hãy dừng lại Nhớ đọc truyện trên Тгцye*лАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Sở Quốc Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái, bước chân vẫn như cũ không ngừng đi về phía cửa.

Bà lão nhíu mày, chỉ thấy thân hình bà chợt lóe, sau đó biến mất trên ghế nhỏ, khi bà hiện thân lại thì đã vững vàng đứng trước người Sở Quốc Thiên rồi.

Đôi mắt đẹp của Dương Hạnh mở to, cô ta biết bà lão đã ra tay thì cho dù là cô ta cũng không có tư cách can thiệp.

Dù sao, mấy năm nay bởi vì có bà lão bảo vệ, cho nên nhà họ Dương còn chưa từng bị người ta bắt nạt đến tận cửa nhà, có thể thấy được địa vị của bà ở nhà họ Dương không phải chuyện đùa. “Tránh ra!” Sở Quốc Thiên dừng bước, trầm giọng nói. “Chàng trai, muốn đến nhà họ Dương gây sự, trước tiên phải vượt qua cửa ải của bà già này đã!” Bà lão không mặn không nhạt nói.

Trong lòng Dương Hạnh căng thẳng, theo bản năng khuyên nhủ: “Bà Tiêu, bà đừng động thủ, Cậu Sở là bạn bè của tôi, anh ấy chỉ là cùng nhà họ Dương chúng ta có một chút hiểu lầm, xin mọi người lần đừng làm lớn chuyện!”

Lời nói của Dương Hạnh đương nhiên không thể lừa gạt được bà Tiêu tuổi tác đã cao này rồi, bà vẫn lẳng lặng chắn trước người Sở Quốc Thiên, dáng vẻ có một lời không hợp sẽ ra tay.

Sở Quốc Thiên cười lạnh, lần thứ hai đi về phía trước, mà rốt cuộc sắc mặt bà Tiêu cũng trầm xuống, vươn hai tay trực tiếp đánh về phía Sở Quốc Thiên như tia chớp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.