Có Chồng Là Thần Y

Chương 235: Chương 235: Bao che






Theo tin đồn trong giới, với tư cách là một trong những đại biểu xuất sắc nhất của lứa bác sĩ trẻ tuổi hiện tại, lần này Thi Quân tới tham gia cuộc thi ở học viện y học Nam Cung chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Thật ra, anh ta đã bị nhà họ Nam Cung nhìn trúng từ lâu, họ dự định dốc lòng bồi dưỡng anh ta.

Mà sau khi nghe thấy tên của mình, Thi Quân chỉ khẽ mỉm cười, rồi chậm rãi đứng dậy, bước tới sân thi đấu.

Bởi vì trước đó đã có người chữa khỏi bệnh cho người đàn ông trung niên kia nên lần này, tới lượt Thi Quân là một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi.

Môi cô bé trắng bệch, không hề có huyết sắc. Kỳ lạ hơn là tay chân của cô bé bị cố định trên một chiếc ghế đẩu đặc biệt, khiến cô bé không thể nào cử động được.

Có lẽ do trên tay chân của cô bé này nổi đầy mụn nước màu đỏ, mà một khi những mụn nước này bị vỡ thì chúng rất dễ lây lan, vì thế để phòng ngừa những mụn nước này bị vỡ, họ mới hạn chế cử động của cô bé.

Dù những vết mụn nước này nhìn thì có vẻ khá bình thường nhưng trước đó đã có vài thí sinh tham gia chữa trị phải nhận thất bại, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đó đều nhận ra rằng nguyên nhân gây bệnh không đơn giản như vậy.

Sau khi tới gần cô bé, Thi Quân chỉ tùy tiện nhìn vài cái rồi lựa chọn dùng kim bạc và một chút thuốc đông y. Đầu tiên, anh ta dùng kim bạc, cứu cho cô bé, sau đó, dùng một cách thức đặc biệt để giã số thuốc đông y mình đã chọn thành một hỗn hợp sền sệt rồi nhanh chóng bôi lên những vết mụn nước trên người cô bé.

Động tác của anh ta rất điêu luyện, không hề có cảm giác đình trệ. Không chỉ người xem ở đó, cho dù là vài chuyên gia y học nổi tiếng xếp hạng cao nhất khi chứng kiến cũng đều âm thầm gật đầu.

Quả không hổ là một trong những bác sĩ trẻ tuổi xuất sắc nhất hiện tại!

Vì vẻ mặt của Thi Quân quá bình tĩnh, động tác lại không hề do dự, dần dần, một vài người xem đều không nhịn được mà nhỏ giọng xỉa xói.

Họ cảm thấy để một vị bác sĩ suất sắc, nổi tiếng, mọi người đều biết tới như Thi Quân chữa bệnh cho cô bé này chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu, nghi ngờ có gian lận.

Đại khái hai phút sau, Thi Quân đã bồi xong thuốc lên các vết mụn nước của cô bé. Nhưng nào ngờ, lúc anh ta vừa bỏ dụng cụ xuống thì cô bé bất chợt hét lên đầy đau đớn, cả người cô bé cũng giãy dụa kích liệt.

Ầm!

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh sợ, mọi người đều căng thẳng nhìn về sân thi đấu.

Thi Quân cũng bị dọa sợ. Thấy cô bé giãy dụa ngày càng kịch liệt, rốt cục vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm trọng, nếu như quan sát cẩn thận còn có thể phát hiện ra vẻ bối rối trong mắt anh ta.

“Chuyện gì xảy ra thế, không phải con bé này bị thủy đậu sao, dù tình trạng thủy đậu này hơi nghiêm trọng nhưng chắc không xảy ra vấn đề chứ?” Thi Quân vừa nhanh chóng kiểm tra tình hình của cô bé này, vừa âm thầm phiền muộn.

Thấy Thi Quân không hề có động tác tiếp theo, một người đàn ông trung niên đầu tóc bóng loáng đứng trên khán đài nhất thời không giữ nổi bình tĩnh, ông ta chợt đứng dậy, trầm giọng hét lên với Thi Quân: “Thi Quân, còn đứng ngây ra đấy làm gì, không còn nhiều thời gian nữa đâu, nhanh chóng chữa bệnh đi!”

Đối mặt với tiếng hét lớn bất ngờ này, mọi người đều quay sang nhìn người đàn ông trung niên kia theo bản năng. Họ đều cho rằng ba vị giám khảo trên bục chủ tịch kia sẽ tức giận vì tiếng hết đột ngột này, nhưng điều làm mọi người thấy khó hiểu đó là ba người họ chỉ liếc mắt nhìn đối phương rồi lại chuyển ánh mắt rời đi, giống như không hề nghe thấy gì.

Còn Thi Quân, sau khi bị người đàn ông trung niên nói như vậy, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy anh ta cau mày trầm ngâm vài giây rồi một lần nữa cầm kim bạc và các dụng cụ y tế lên.

Sau đó, anh ta châm kim bạc vào người cô bé đó. Mười giây sau, lúc rút kim bạc ra, anh ta phát hiện thân kim chuyển sang màu đen.

Trúng độc!

Lòng Thi Quân trầm xuống, anh ta không thể nào ngờ rằng thủy đậu chỉ là triệu chứng bên ngoài, trúng độc mới là nguyên nhân gây bệnh chính.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.