Có Chồng Là Thần Y

Chương 561: Chương 561: Bức tranh bánh nướng




**********

“Thanh Di, em cứ yên tâm. Y dược Thanh Di sớm muộn gì cũng sẽ lại phát triển xán lạn. Nếu em thực sự muốn nắm bắt cơ hội của Mộc Dưỡng, anh cũng sẽ không để mong muốn của em thất bại!"

Sở Quốc Thiên thở hắt ra nói. "Lời hoa mỹ ai cũng sẽ nói được mà? Những người khác em còn có lẽ còn có thể nghe một chút, lời anh nói vẫn là nên quên đi.

Lâm Thanh Di nghiêng đầu nói.

Mặc dù người quyết định từ bỏ là chính cô, nhưng trên mặt vẫn là vẻ không cam lòng, cơ bản không thể che giấu được.

Sở Quốc Thiên không nói nữa. “Được rồi, không nói nhiều nữa, anh ở đây chờ em, em đi lên chào hỏi một tiếng với đám người anh Tiểu Phong, dù sao thì bên ngoài hai bên vẫn là đồng bọn hộ tác "Được rồi, anh ở đây chờ em. “Ừ, chỉ mất vài phút thôi." Lâm Thanh Di nói, đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ vào mặt để xốc lại tinh thần, sau đó quay người chạy về phía tòa nhà.Sở Quốc Thiên nhìn chằm chăm phương hướng Lâm Thanh Di đang đi tới, hai tay buông thống bên cạnh nằm chặt thành nắm đấm, trong mắt dần dần tràn đầy sương lanh.

Ngay lập tức, anh lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.

Trong thang máy, Lâm Thanh Di phầy phẩy đôi mắt ướt của mình trước gương, cố gắng tránh để cho người khác nhìn ra điểm khác lạ.

Sau khi bước ra khỏi thang máy vừa bước vào sành, trên mặt Lâm Thanh Di đã không còn nhìn thấy một chút dấu vết nào của việc vừa khóc xong, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ. "Cô Lâm, cô đã trở lại rồi. Anh Phong Lâm đã đợi cô một lúc rồi. Mau đi hưởng bên này."

Ngay khi Lâm Thanh Di bước vào, một người phục vụ liền bước tới dẫn Lâm Thanh Di đi về hướng của Mộ Phong Lâm.

Lâm Thanh Di cũng là sang đây để chào hỏi Mộ Phong Lâm nên cũng không từ chối sự nhiệt tình của đối phương.

Trước khi qua đây, Mộ Phong Lâm đang cùng Lewis nói chuyện vui vẻ.

Ngước mắt nhìn thấy Lâm Thanh Di đang từ từ đi tới, trên mặt nụ cười càng thêm vài phần sâu sắc.Nhất là khi cậu ta để ý đến đôi mắt hơi đỏ của cô, lại càng cảm thấy điềm đạm đáng yêu mà động lòng. "Cô Lâm, mau tới đây, đây là anh Lewis. Bữa tiệc lần này là do anh ấy đảm đương phần chi phí. Anh Lewis, đây là cô gái mà tôi đã nói qua với anh, giới thiệu với anh một chút, cô ấy là một người bạn của tôi, cô Lâm, Lâm Thanh Dil" "Xin chào quý cô xinh đẹp."

Khi Lewis nhìn thấy Lâm Thanh Di, đôi mắt xanh đen của anh ta không khỏi lóe lên một chút ngạc nhiên. Anh ta nắm tay Lâm Thanh Di trong khi nói đồng thời hôn nhẹ lên tay cô một cái.

Lâm Thanh Di chưa kịp rút tay về, vẻ mặt có chút xấu hồ.

Đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, Mộ Phong Lâm cảm thấy trên mặt có chút không vui, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. “Cô Lâm Thanh Di, cô đừng để ý, đây là nghi thức của anh Lewis."

Khóe miệng Lâm Thanh Di kéo kéo: “Xin lỗi, tôi có chút không quen."

Đúng lúc này, Lewis người vẫn đang đắm chìm trong hương thơm của con gái bỗng hơi sửng sốt, quay đầu không xác định nhìn Mộ Phong Lâm hỏi.“Anh Mộ Phong Lâm, vừa rồi anh gọi cô gái này là gì?" “Cô Lâm Thanh Di, anh Lewis, vừa rồi tôi đã giới thiệu tên cô ấy với anh." Mộ Phong Lâm không hiểu chuyện gì nhìn sang đối phương.

Lewis một lần nữa xác nhận cái tên trong miệng của đối phương, nhìn Lâm Thanh Di ánh mắt đầu kinh ngạc: "Anh có chắc không, cô ấy tên là Lâm Thanh Di?" “Đúng vậy, hoàn toàn chắc chắn!"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc như vậy của Lewis, cả Mộ Phong Lâm và Lâm Thanh Di đều cảm thấy kỳ lạ. "Anh Lewis, chẳng lẽ anh quen biết cô Lâm Thanh Di sao?" Mộ Phong Lâm không xác định được liền hỏi.

Lewis không để ý tới Mộ Phong Lâm, mà là nghiêm mặt nhìn Lâm Thanh Di, hoàn toàn không giống vẻ mặt đắm chìm trong cái đẹp ban nãy. “Cô Lâm, xin hỏi cô có phải là tổng giám đốc của Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di, Lâm Thanh Di không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.