Sở Quốc Thiên không trả lời, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn bà cô già đó. Vương Trạch bên kia thấy thế vội vàng cười làm lành nói: “Chào bà, xin hỏi có phải bà chính là mẹ của cậu hai nhà họ Long Long Thiên Dưỡng không? Chào bà, lần này chúng tôi đặc biệt đến nhà họ Long chính là muốn cùng nhà họ Long thương lượng một chút để giải quyết về sự việc của cậu hai bị thương như thế nào, hy vọng chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện một cách hoà bình. “Muốn thương lượng cùng với chúng tôi? Có the!”
Người phụ nữ nói xong, liền dặn dò với Long Thiên Sinh: “Thiên Sinh, trước hết là để cho hai người bọn họ đi vào, sau đó con hãy thông báo cho mọi người là thần y Sở đã đến rồi đi!” y
Long Thiên Sinh ngạc nhiên: “Bác gái à...
Cũng không chờ anh ta nói xong, người phụ nữ phất tay ngắt lời rồi nói: “Làm theo lời bác gái nói đi, những thứ khác không quan trọng, cho bọn họ vào trước đã. “Đi!” Long Thiên Sinh đành bất đắc dĩ vung tay lên: “Hãy dẫn đường cho bọn họ vào trang viên.
Việc Sở Quốc Thiên đến nhà họ Long làm mọi người không ngờ, thực sự cũng không đến mức trở tay không kịp.
Dù sao thì Sở Quốc Thiên đến đây là theo sự chỉ dẫn Vương Trạch.
Nên nhớ, thành phố này là Vân Thành, đường đường là nhà họ Long với gia thế lớn mạnh thì làm sao có thể sợ một thần y Sở chứ?
Rất nhanh sau khi Long Thiên Dưỡng thông bảo, một đoàn người toàn những người có vai về trong nhà họ Long đã tụ tập đông đúc.
Long Thiên Dưỡng vừa nghe được thì cũng chạy đến ngay, vết thương của anh ta mới chỉ đỡ được một nửa nhưng vẫn có thể tự mình đến đây. Lúc này, anh ta đang đứng đằng sau một gã đàn ông trung niên tràn đầy khí thế.
Người đàn ông với thân hình to lớn, dù chỉ ngồi trên ghế thì cũng đủ làm cho mọi người có cảm giác tràn đầy khí thế oai phong, nhưng có điều là sắc mặt của ông ta lại hết sức u ám.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người Sở Quốc Thiên đi vào từ cửa sau, con người ông ta lập tức trở nên lạnh lẽo và tràn đầy sát ý
Ông ta chính là bố của Long Thiên Dưỡng, Long Vạn Trường.
Nhưng mà người phụ nữ lúc nãy chính là mẹ của Long Thiên Dưỡng, bà ta tên là Trương Hoài Lam và cũng chính là vợ của Long Vạn Trường.
Ở bên trên chỗ Long Vạn Trường đang ngồi cùng người nhà, đó cũng chính là vị trí chủ toạ trong căn phòng, còn một người đàn ông thoạt nhìn chừng hơn năm mươi tuổi, đang lắng lặng nhìn chằm chằm vào hai người Sở Quốc Thiên.
Vương Trạch cực kì hiểu rõ tính cách của Sở Quốc Thiên, thấy anh không nói chuyện thì bèn nhanh chân bước tới trước mắt ông già năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế chủ toạ rồi nói: “Tôi tên là Vương Trạch, tôi tới từ Y Đạo Môn cùng môn chủ thần y Sở, hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để thăm nhà họ Long, chắc hẳn ông là chủ nhân của nhà họ Long nhỉ?” “Ông Vương đây đã hiểu lầm rồi, tôi là Long Hải Cung, đứng thứ hai trong nhà họ Long này, về phần ông chủ của nhà họ Long này thì ông ta còn khinh thường không thèm để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này. Ông già năm mươi tuổi đó chính là Long Hải Cung, ông ta nhàn nhạt cười nói.
Tuy nhiên giọng nói của ông ta không quá lớn, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng những lời đó nói ra lại làm Vương Trạch cảm thấy bực bội trong lòng. Cập* nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Vậy mà lại dám khinh thường lời nói của mình, nhà họ Long đúng là không coi ai ra gì mà! Tuy Sở Quốc Thiên còn rất trẻ tuổi nhưng dù thế nào thì anh cũng là chủ của Công ty Hữu hạn Y dược Thiên Di, hơn nữa còn là môn chủ của Y Đạo Môn, đáng lẽ ra anh bước vào nhà họ Long thì chủ nhà họ Long phải ra tiếp đón thật chu đáo, nhưng bây giờ bọn họ lại phải một đám con cháu chi thứ hai tới để ứng phó, thật là không tôn trọng người khác mà.
Chỉ có điều mặc dù trong thâm tâm của Vương Trạch rất tức giận nhưng bây giờ ông ta biết mình có nói thêm bao nhiêu nữa thì cũng vô ích.
Thấy Vương Trạch không nói thêm gì nữa, thì Long Hải Cung thản nhiên liếc mắt qua hướng Sở Quốc Thiên, nói: “Cậu đây chính là thần y Sở à?”
Sở Quốc Thiên không trả lời.
Vương Trạch vội vàng nói: “Đúng là ngài Sở đó “Ngài Sở sao?”
Long Vạn Trường lạnh lùng châm biếm: “Vương Trạch, ông đã sống lâu đến lớn tuổi như vậy rồi mà lại tôn kính với tên nhóc tóc vàng chưa đủ lông đủ cánh đến như vậy, ông không sợ làm cho người ta cười đến rụng răng à?” “Không sợ, tuy còn trẻ tuổi nhưng nhưng ngài Sở đã khiến nhiều người phải chú ý bằng tài năng của ngài ấy. Vương Trạch như tôi đây suốt đời cũng không có cách để vượt qua, có gọi một tiếng ngài thì cũng là chuyện nên làm.” Vương Trạch không hề kiêu ngạo mà nói một cách khiêm tốn.
Nào ngờ một lời của ông ta thốt ra đã khiến cho Long Vạn Trường tức giận, ông ta nói to: “Chó má mà cũng được làm ngài, cái tên khốn kiếp này có tư cách gì để được xưng là ngài cơ chứ?”