Có Chồng Là Thần Y

Chương 142: Chương 142: Chọc tức thành công!






**********

Ting!

Thang máy vừa mở ra thì Sở Quốc Thiên thấy một đám người áo đen đứng dàn hàng ngay ngoài.

"Anh Sở, mời."

Sở Quốc Thiên bước vào thì đưa mắt nhìn khắp chung quanh, đầu tiên thấy Hạ Văn Tân cả người bầy nhầy máu thịt đối diện với anh ta là ba người đàn ông trung niên trông giang hồ vô cùng.

"Anh là Quốc Thiên?"

Quốc Thiên tới hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn qua, trong đó có một tên tóc xám trắng và một người đàn ông trung niên trông trung hậu ngạc nhiên hỏi.

Những người khác cũng như ông ta vậy, có vẻ đối với tuổi tác của Quốc Thiên rất ngạc nhiên.

"Không sai." Sở Quốc Thiên trả lời rồi tìm một chỗ mà ngồi xuống.

Dừng một chút anh mở miệng nói: "Chắc hẳn trong số các người có ông chủ của câu lạc bộ Vong Ưu chứ? Không biết có thể giúp tôi một việc nhỏ hay không?"

"Giúp gì?" Nghe Sở Quốc Thiên nói thế thì một người đàn ông đầu trọc nghi ngờ hỏi, hiển nhiên ông ta là ông chủ của Vong Ưu.

Sở Quốc Thiên nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục nói: "Rất đơn giản thôi, vừa rồi trên tầng sáu có một đám học sinh nam, tôi muốn ông đuổi bọn chúng đi."

"Được thôi." Trong tính toán của Quốc Thiên, người đàn ông đầu trọc đó nhanh chóng vui vẻ đồng ý.

Lúc này có một người đàn ông áo đen đi tới phòng bao ở tầng sáu.

Không tới hai phút sau, một đám người áo đen to lớn vác đám người trong phòng đó xuống dưới câu lạc bộ rồi ném ra ngoài, bọn họ đã uống nhiều rượu nên cả đám nên rất nhiều huệ.

Lâu sau họ mới tỉnh táo, cảm nhận không khí lạnh lẽo xung quanh rùng mình một cái...

Tầng chín.

"Quốc Thiên, chuyện nhỏ của anh tôi xử lý xong rồi giờ chúng ta có thể nói chuyện chính được chưa?" Người đàn ông đầu trọc hỏi Quốc Thiên.

"Không còn gì nữa, vừa rồi thái độ của mọi người tôi rất thích."

Nào biết được Sở Quốc Thiên ung dung nói: "Yên tâm đi chút nữa mọi người sẽ không chết hết đâu, tôi sẽ để lại mạng nhỏ của mấy người."

"Hỗn láo!"

"Vô sỉ!"

"Anh biết anh đang nói cái gì không?"

Ngay lập tức ba người trung niên biến sắc, chỉ vào mặt Quốc Thiên mà mắng to.

Bọn họ không nghĩ được một người như anh đã vào đây rồi mà còn ung dung thoải mái như thế... Tại sao anh lại có thể như vậy?

Thấy Quốc Thiên không nói lời nào thì người đầu trọc kia nháy mắt cho vệ sĩ của mình, ngay tức khắc anh ta rút côn ra hung hăng đập về phía Quốc Thiên.

"Ầm!"

Ngay khi vệ sĩ sắp đập trúng Quốc Thiên thì anh đã bay lên một bước đạp bay vệ sĩ. Ngay sau đó anh nhặt cây côn của người đó lên rồi như mãnh hổ xuống núi xông về phía vệ sĩ mà đánh.

Không tới mười lăm phút Quốc Thiên kết thúc trận chiến này, một lần nữa trở về chỗ của mình ngồi: "Các vị chắc chắn muốn nói chuyện với tôi chứ?"

om...

Ba người đàn ông trong lòng thấy lạnh toát cũng không thượng đẳng như vừa nãy.

Bởi vì, trong phòng có ba mươi vệ sĩ lúc này nằm la liệt ra đất như lợn chết vậy.

Quái vật.

Ba người đàn ông trung niên nhìn nhau, tự nhận thức được mình đã đá phải đá tảng rồi.

Thế nhưng ngoại trừ Văn Tân ra, dù người anh ta lúc này toàn là máu, mắt cũng chỉ có thể lim dim mà mở ra nhưng vẫn nhìn rõ mọi hành động của Quốc Thiên.

Anh ta biết mình được cứu rồi!

Quốc Thiên không quan tâm mấy người này nghĩ như nào, anh thấy không ai nói gì thì đứng lên đi xem tình trạng của Văn Tân.

"Đứng lại!"

Ai biết được lúc này tên đầu trọc kia lại nhìn chằm chằm Quốc Thiên âm trầm nói: "Quốc Thiên, coi như chúng tôi đã coi thường anh, nhưng mà anh nghĩ có thể đấu lại chúng tôi thì anh đã nhầm rồi!"

Nói xong ông ta nhấn một cái nút bên cạnh ghế salon, ngay lập tức có mười người áo trắng nhanh chóng xông vào.

Chừng mười người số lượng không nhiều nhưng mà khí thế trên người lại hùng hồn, Quốc Thiên còn cảm giác được họ có khí chất của quân nhân, hiển nhiên trong đó có người đã từng vào quân đội.

Bọn họ mặc áo trắng chữ T, thịt cơ trên người to lớn, hơn nữa mỗi người tay cần một cái búa sắc bén, mười phần hung hãn!

"Đánh!"

Người đầu trọc kia không nói gì chỉ hô lên mệnh lệnh.

Ngay lập tức đám người đàn ông áo trắng kia như điên xông về phía Sở Quốc Thiên, xem dáng vẻ của bọn họ thì có vẻ muốn băm nát Quốc Thiên ra ném cho chó ăn vậy.

"Hừ! Chỉ là đám oắt con."

Ngoài dự liệu của mọi người, Quốc Thiên chân không động đậy, chỉ thấy cổ tay anh ta giơ lên sau đó có một chùm sáng trắng phóng ra.

Ngay khi ánh sáng trắng biến mất, đám người áo trắng kia như bị điểm huyệt vậy, cả người đột ngột dừng lại ánh mắt xoay loạn, không cách nào khống chế được bản thân mình.

Gì cơ!?

Không chỉ là người đàn ông đầu trọc kia, cho dù là hai người kia cũng bị hành động của Quốc Thiên làm cho hoảng sợ.

Sở Quốc Thiên nhìn thấy biểu hiện của bọn họ thì bĩu môi đứng lên đi về phía ba người.

"Đứng lại!"

Ai ngờ ngay khi Sở Quốc Thiên mới đứng lên thì người đàn ông trung niên mặt trắng đột ngột móc ra cây súng chỉ thẳng về phía Sở Quốc Thiên.

Anh sửng sốt một chút, sau đó trong mắt anh ánh lên sự lạnh lẽo, dám cất giấu súng ống, đáng chết.

Thấy anh không nhúc nhích người đàn ông khinh miệt nói: "Không phải đánh giỏi lắm sao? Rồi thế nào? Không phải anh vẫn không đánh lại khẩu súng trong tay tôi à?"

Vừa nãy hành động của Quốc Thiên khiến cho bọn họ thấy quá ngạc nhiên, nhưng mà thời đại này giỏi võ không phải là người đứng đầu.

Bọn họ không chỉ có tiền có thể mà còn có súng!

"Không thể không nói rằng sự tồn tại của các người khiến tôi thấy khá thích thú." Bỗng nhiên Quốc Thiên nhẹ nhàng nói một câu như vậy.

Bây giờ trong tay đám người này xuất hiện súng thì việc này trở nên bất thường rồi, nếu có một thì cũng sẽ có nhiều hơn, mặc dù anh không quan tâm nhưng người khác quan tâm, chẳng hạn như người thân của anh!

"Chúng tạo cần mày thấy thích thú à? Nhanh chóng quỳ xuống nhanh lên!" Người đàn ông mặt trắng sửng sốt một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Tôi cho ông một cơ hội, ngoan ngoãn để súng xuống nếu không đừng trách tôi!" Quốc Thiên vừa nói vừa chậm rãi đi về phía người đàn ông mặt trắng.

"Đứng lại! Nếu còn dám bước tiếp tôi sẽ nổ súng!" Anh vừa động đậy thì người đàn ông mặt trắng kia cũng hốt hoảng, không nghĩ anh vẫn còn ung




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.