**********
Chương 573: Chơi xấu
Nhưng làm cho Mộ Phong Lâm càng vì giật mình chính là, sau một thời gian đầu dài như vậy, hơi thở của Sở Quốc Thiên thế nhưng lại không có hỗn loạn chút nào, vẫn như cũ là một bộ dáng thành thạo.
Ngược lại thoạt nhìn càng có ưu thế trước mình, cậu ta có chút lực bất tòng tâm
Đây là thực lực chân chính của thần y Sở sao?
Mộ Phong Lâm ý thức được chính mình hoàn toàn đã xem thường đối phương.
Còn tiếp tục như vậy thêm một hồi nữa, thể lực của cậu ta tất nhiên sẽ chịu đựng không nổi, kể từ đó bất luận là tốc độ hay là lực đạo, xem ra trước mặt đối phương đều là không đáng giá nhắc tới, mình sớm muộn gì cũng sẽ thua dưới tay đối phương.
Hơn nữa, một khi để cho đối phương bắt lấy chỗ uy hiếp của mình, Mộ Phong Lâm không thể xác định mình còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này hay không.
Nghĩ vậy một chút, Mộ Phong Lâm cũng không dám có chút lợi lỏng, trực tiếp quát lên: "Rút súng!”
Bảo vệ chung quanh nghe vậy, đều có chút phản ứng không kịp.
Thực lực cầu chủ của bọn họ bọn họ sớm đã biết đến, vốn dĩ cho rằng bắt lấy là chuyện sớm muộn, ai ngờ thế nhưng lại đến nông nổi phải để cho bọn họ rút súng chứ? Thấy một đám người không có phản ứng, trong lòng Mộ Phong Lâm nín thở. “Đều thất thần làm gì? Mau rút súng cho ông!”
Lúc này mọi người mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, không kịp suy xét, vội vàng móc súng ra, tất cả họng súng tối đen đồng thời hướng về phía Sở Quốc Thiên. “Mọi người, nổ súng! Có cái hậu quả gì, tôi chịu trách nhiệm!”
Mộ Phong Lâm cắn răng hô, ngay sau đó lập tức lui về phía sau, trực tiếp kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Sắc mặt Sở Quốc Thiên phát lạnh, ngay sau đó chạy tới bên một cái bàn cao.
Tiếng súng kịch liệt vang lên, vô số viên đạn bắn ra, lửa trước họng súng không ngừng nghỉ chút nào. Uỳnh uỳnh uỳnh...
Vô số phát đạn bắn vào trên bàn, vốn dĩ phía trên mặt bàn có rất nhiều những chiếc cốc rượu có giá trị xa xỉ trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo. “Trời ạ, Phong Lâm, anh không thể làm thầy Sở bị thương!”
Lewis bị tình hình này doạ sợ tới mức không nhẹ, che lại hai tai rút đầu vào cổ, vẫn không quên hô to
Nhưng mà cũng không có người nào phản ứng lại lời anh. “A, thần y Sở, cho dù anh có y thuật lại mạnh mẽ thì như thế nào, ở trước mặt vũ khí nóng, còn không phải không chịu nổi một phát hay sao?"
Mộ Phong Lâm cười lạnh lùng. “Nếu anh đã nghĩ như thế này, vậy thì đã sai rồi." Thanh âm Sở Quốc Thiên bình tĩnh từ sau mặt bàn truyền ra. Mộ Phong Lâm khinh thường cười lên tiếng: “Hả? Nếu tôi nói sai, vậy anh lại vì sao phải trốn?” “Vậy thì không né nữa.” Sở Quốc Thiên nói xong, liền trực tiếp đi ra từ sau cái bàn.
Tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới anh thật sự sẽ trực tiếp đi ra, một đám đều có chút ngày người. . Đọc truyện tại || T RÙMtruyện. OR G ||
Nhưng cũng là do Mộ Phong Lâm quyết tâm, cho dù như thế nào cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, giơ tay: "Đều ngây ngốc đứng đó làm gì, nổ súng cho tôi!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Nhóm bảo vệ lúc này mới cắn răng một cái, một đám ấn cò súng.
Cùng vào thời khắc đó, Sở Quốc Thiên cũng bằng nhiên giơ tay, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thời điểm phản ứng lại, giữa bọn họ cùng với Sở Quốc Thiên thế nhưng lại nổ tung lên thành một tầng sương mờ.
Càng quỷ dị hơn chính là, viên đạn của bọn họ, thế nhưng lại không có một viên đụng tới Sở Quốc Thiên, cho dù là một góc áo cũng đều không đụng được!
Nhóm bảo vệ đều mắt choáng váng, một đám ngây ngốc đứng ở tại chỗ, lại một lần nữa hoài nghi gia hoả trong tay của mình bị trục trặc.
Mộ Phong Lâm cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà cậu ta không tin tà ma, quát lên: "Nổ súng, không cho phép Cai dừng tay!"
Nhóm bảo vệ lúc này mới không thể không căng da đầu tiếp tục xả súng.
Cuối cùng...
Răng rắc!
Một tiếng vang quái dị mãnh liệt vang lên rõ ràng giữa tiếng súng. Các nhân viên an ninh còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện trong súng lục trước sau đã chết ngòi, mặc cho bọn họ có cố bóp cò như thế nào, đều không có phản ứng.
Mọi người trong nháy mắt kinh sợ, bọn họ đã dùng hết đạn. “Cái gì?”
Mộ Phong Lâm không thể tin được nhìn về phía Sở Quốc Thiên, ngay sau đó dường như ý thức được cái gì đó, vội nhìn lên trần nhà thế nhưng lại thấy vô số vết đạn không đếm hết.