**********
Chương 411: Đánh chết cái nết không chừa
Lâm Thanh Di
Lúc giọng nói này vang lên, Sở Quốc Thiên đã biết là Lâm Thanh Di, ngay lúc anh chuẩn bị đáp lại, kết quả lại phát hiện Triệu Mai Hương đang đứng bên cạnh Lâm Thanh Di. “Mẹ, Thanh Di, Uyển Vy, mọi người sao đều ở đây?” Sở
Quốc Thiên giả bộ hoang mang nói. “Hỏi cậu sao, cậu cái đồ vô dụng này sao lại ở Y Đạo Môn?” Nào biết một lời của anh vừa thốt ra, liền bị Triệu Mai Hương tức giận quát lớn.
Sở Quốc Thiên nghẹn họng, lúc anh chuẩn bị nói cái gì, lại nghe thấy Lâm Thanh Di khuyên nhủ Triệu Mai Hương, tiếp theo liền giải thích nói: “Sở Quốc Thiên, bà nội sinh bệnh rồi, bọn em vừa rồi là đưa bà cụ đến đây chữa bệnh, anh nếu không có việc gì, cùng bọn em đi sang thăm một chút.”
Sở Quốc Thiên theo bản năng muốn từ chối, nhưng sau khi anh nhìn thấy sự lo lắng và bất lực ánh lên trong mắt Lâm Thanh Di, nhất thời như bị ma xui quỷ khiến gật gật đầu: “Được.” “Sở Quốc Thiên? Ai cho cái loại khốn nạn như mày tới đấy, mau cút đi!”
Sở Quốc Thiên vừa đi theo ba người Lâm Thanh Di đi vào phòng bệnh của bà cụ, đã bị Lâm Minh Phúc mắt sắc lạnh nhìn thấy mằng một câu.
Lâm Thanh Di nhất trầm mặt, tức giận nói: “Chú ba, chú làm gì mà phải mắng Sở Quốc Thiên, anh ấy đến thăm bà nội chẳng lẽ còn không đúng sao?” “Đúng vậy chú, đều là người một nhà cả mà, chú cũng đừng mắng anh rể.” Lâm Hiểu My cũng a dua a tòng theo nói. “Tao nhổ vào! Đồ con chó ăn cây táo, rào cây sung này, ai muốn là người một nhà với nó, nếu nó xem chúng ta là người một nhà, sao không mời thần y Sở chủ tịch Sở đến chữa bệnh cho bà nội đi?” Lâm Minh Phúc không bị thuyết phục, lại mắng một câu
Chẳng qua, lời của ông ta vừa nói xong, bầu không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên kỳ lạ.
Tất cả người nhà họ Lâm vẫn chỉ dừng lại ở những gì bọn họ đã biết lúc trước, cho rằng Chủ tịch Sở có tình ý với Lâm Thanh Di, cho nên mới thuê cô làm tổng giám đốc của Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di.
Mà Sở Quốc Thiên sở dĩ có quen biết Quách Tiên Nhan, cũng chỉ là bởi vì sự bày mưu đặt kế của Chủ tịch Sở, mục đích cũng là vì có thể nhanh chóng có được Lâm Thanh Di thôi, cũng không phải nói lên được rằng Sở Quốc Thiên có bao nhiêu năng lực.
Bây giờ Lâm Minh Phúc trước mặt mọi người bảo Sở Quốc Thiên đi mời Chủ tịch Sở đến chữa bệnh cho bà cụ, hiển nhiên chính là đang cố ý ghét bỏ Sở Quốc Thiên, ám chỉ trào phúng anh là kẻ bất lực bị cắm sừng đầy đầu. Lâm Thanh Di nghe nói như thế, lúc này cô lập tức nổi giận: “Chú ba, chủ quá đáng rồi đấy, thân là bậc cha chú, chú sao có thể nói như vậy?”
Nhưng, Lâm Minh Phúc còn chưa nói, Lâm Minh Hải đã đoạt lấy câu chuyện nói: “Thanh Di, cháu sao lại nói chuyện với chủ ba của cháu như vậy? Hơn nữa, chủ ba cháu cũng là muốn tốt cho bà nội của cháu mà thôi, hiện tại bà nội cháu bệnh nặng như vậy, cháu không nghĩ đi mời Chủ tịch Sở tới cứu bà, thế mà lại còn ở đây oán hận chú ba cháu, cháu có phải muốn gây sự hay không?” “Đúng vậy, Lâm Thanh Di, em chỉ mong bà nội có mệnh hệ gì thôi phải không?” Chị cả Lâm Vy Sương cũng lạnh giọng trách cứ một câu.
Thật ra, bây giờ Lâm Vy Sương vô cùng ghen tị với Lâm Thanh Dị, trước kia, cô ta còn cảm thấy người đàn ông của mình Hình Hải Trung là người trong thế hệ con cháu có tiền đồ rộng mở nhất của nhà họ Lâm, nhưng từ sau khi Sở Quốc Thiên xuất hiện, nhà họ Lâm liền liên tiếp gặp chuyện không may, mà cảm giác ưu việt của cô ta cũng biến mất hầu như không còn lại gì nữa.
Cô ta hận Sở Quốc Thiên, cũng rất hận Lâm Thanh Di, nếu không phải bọn họ, bây giờ cô ta vẫn là người phụ nữ vinh quang nhất của nhà họ Lâm như trước. “Được rồi, các người đều nói ít vài câu đi, hiện tại mẹ đã bệnh nặng như vậy, mà những người Triệu Thiên Hoằng cùng Vương Trạch lại không rảnh đến khám bệnh, bây giờ biện pháp tốt nhất chính là đi mời thần y Sở đến, anh cả, anh mau mau khuyên nhủ vợ chồng con gái nhà anh đi?” Đúng lúc này, chú tư Lâm Quang Quý vẫn không nói chuyện bỗng nhiên lên tiếng nói.
Lời của Lâm Quang Quý vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người nhìn về một nhà Lâm Minh Quang.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, sắc mặt người một nhà Lâm Thanh Di trở nên vô cùng khó coi, bọn họ đương nhiên biết những người này đều đang nhằm vào chính mình mà Cập nhật nhanh nhất trên Тгц*yenАРР.cом
Nhưng mà Triệu Mai Hương cũng chẳng hơn gì bố con Lâm Thanh Di, bà ta làm sao chịu được nỗi uất ức này, cho nên sau khi nhận thấy ý xấu của nhóm người này, lập tức liền nổi giận. “Các người đúng là đám người khốn nạn chẳng biết xấu hổ, có phải ức hiếp nhà chúng tôi đã thành thói quen rồi phải không? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi đã không phải người nhà họ Lâm từ lâu rồi, các người muốn cứu bà cụ, đừng trông cậy vào chúng tôi!” “Triệu Mai Hương! Chị... Chị đây là nói cái gì... Chị đúng là cái đồ không lương tâm!” Lâm Minh Phúc nghe vậy, tức giận đến nổ phổi. “Không có lương tâm sao? Các người cũng xứng mở miệng ra nói tôi không có lương tâm? Nhớ lúc trước, lúc một nhà chúng tôi bị các người đuổi đi, các người có nói tốt một câu thay cho chúng tôi hay không? Các người ngoại trừ bỏ đá xuống giếng ra thhì còn làm cái gì sao? Bây giờ bà cụ đã xảy ra chuyện, chỉ biết sai bảo chúng tôi? Nghĩ hay thế nhỉ?”
Đối mặt với chất vấn liên tiếp của Triệu Mai Hương, tất cả vẻ mặt của người nhà họ Lâm đều thoắt trắng thoắt đỏ, bọn họ có ý muốn phản bác, nhưng lại biết những gì Triệu Mai Hương nói không có gì sai cả.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Minh Quang ở bên cạnh đứng ra giảng hòa, nói: “Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, cũng đừng làm cho người ta chê cười.”
Chẳng qua, lời ông ta nói cũng không có ai thèm để ý tới.
Ngược lại còn khơi dậy lòng tự trọng của Lâm Minh Phúc, lập tức lại mắng to lên, Triệu Mai Hương vốn luôn là người bị hại, cho nên bà ta cũng không chút do dự chửi ầm lên.
Bởi vì hai người càng chửi càng ác, rất nhanh, ngoài phòng bệnh của bọn họ đã tụ tập một đám người, có bác sĩy tả, cũng có bệnh nhân và người nhà, nhưng mặc kệ ai khuyên bảo, hai người vẫn như cũ đánh chửi nhau túi bụi.
Mắt thấy tình trạng càng ngày càng hỗn loạn, bỗng nhiên, ngoài phòng bệnh vang lên một tiếng tức giận mắng chửi: “Cứ tụ tập ở đây làm gì thế, ai đang cãi nhau bên trong vậy, có bệnh à?”