Lâm Thanh Di phát hiện ra rằng người đàn ông vừa bước vào phiên tòa chính là người đã thuê mình làm giám đốc điều hành của Y Dược Thanh Di.
Cô phải thốt lên vì người bên kia đã nói rằng anh ta không phải là sếp thực sự mà chỉ là người phát ngôn của sếp.
Như thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh Di, người đàn ông mỉm cười với cô và đi thẳng đến vị trí nhân chứng do nhân viên sắp xếp cho anh ta.
“Xin chào thẩm phán, tôi là Quách Tiên Nhan chủ tịch của Y Dược Thanh Di.” Người đàn ông này chính là Lão Thất, tên thật của anh ta là Quách Tiên Nhan.
Thực tế anh ta đã sớm đến tòa từ trước khi cả Lâm Thanh Di và những người khác đến, chỉ có điều là anh ta ở một nơi mà không ai có thể phát hiện ra và làm một số công tác chuẩn bị theo sự sắp xếp của Sở Quốc Thiên.
Sau khi Sở Quốc Thiên vừa ra ngoài đã dạy lại cho anh ta một số thứ và chỉ sau khi chắc chắn rằng anh ta sẽ không có vấn đề gì thì mới được phép xuất hiện trước tòa để giúp đỡ cho Lâm Thanh Di và Y Dược Thanh Di.
“Quách Tiên Nhan, tôi nghe luật sư Tần Phong nói rằng anh có một phương thuốc khác điều trị bệnh xuất huyết tim và não, có đúng không?” Sau khi Lý Minh Chí phản ứng lại và lập tức đưa ra câu hỏi.
“Đúng vậy.” Quách Tiên Nhan vừa vỗ vỗ tay vừa nói và ngay sau đó cửa phòng lại mở ra, có một ông già khoảng sáu mươi tuổi nằm trên cáng được đẩy vào phiên tòa.
“Chủ tịch Minh!”
Sau khi nhìn rõ gương mặt của người nằm trên cáng thì có ai đó thốt lên.
Khi một số nhân viên ở hội trường nghe thấy vậy, ánh mắt của họ liền đổ dồn về phía đó.
Lưu Minh Lộc là chủ tịch công đoàn tòa án Hoan Châu. Ông ấy là người có tác phong trong sạch, liêm khiết không chỉ có uy tín rất cao trong tòa án mà thậm chí hầu hết người dân ở Hoan Châu đều quen thuộc và ngưỡng mộ ông ấy.
Thật đáng tiếc khi sự việc bất ngờ xảy ra, cách đây không lâu ông ấy được chẩn đoán mắc xuất huyết não, không chỉ phải tạm dừng lại công việc mà còn bị liệt nửa người.
Sau khi Quách Tiên Nhan đợi Lưu Minh Lộc được đưa vào, anh ta lại gọi một nhóm người vào, họ đều có trong tay một số vật tư y tế và mục đích rất rõ ràng, họ muốn chế tạo thuốc công khai trước tòa án
Sau khi được Lý Minh Chí chấp thuận, Quách Tiên Nhan ngay lập tức bắt tay vào chế tạo thuốc, một lúc sau trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc, rất hắc.
Sắc mặt của người nhà họ Lâm rất khó coi, Lâm Minh Hải không nhịn được mà chỉ trích: “Thưa ngài thẩm phản, chế tạo thuốc trong thời gian xét xử có thực sự thích hợp hay không?”
“Thích hợp hay không đợi chế tạo thuốc xong là biết.” Lý Minh Chí thờ ơ đáp lại.
Lâm Minh Hải định nói gì đó nhưng bà cụ đã duỗi tay ra để ngắt lời ông ta: “Thằng hai à, không cần phải nói nữa, phương thuốc của nhà họ Lâm chúng ta đã truyền lại qua vô số năm thì làm sao có thể bị thay thế tùy ý bởi những người này được, yên tâm đi đợi khi anh ta chế thuốc xong mọi người tự nhiên sẽ biết rằng phương thuốc của nhà họ Lâm chúng ta mới là chính thống!”
Những gì bà cụ nói đều có lý và có cơ sở, không chỉ nhà họ Lâm mà ngay cả Trịnh Văn Xương cũng không thể không gật đầu.
Thời gian trôi nhanh, một giờ sau, Quách Tiên Nhan tắt lửa đặt hũ thuốc xuống, từ trong hũ thuốc đổ đầy một bát thuốc rồi vừa thổi vừa đi về phía của Lưu Minh Lộc.
Sau khi một bác sĩ pháp y kỳ cựu xác nhận rằng nó không độc hại thì mới từ từ cho Lưu Minh Lộc uống.
Còn lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Lưu Minh Lộc để xem sau khi đối phương uống có tác dụng gì không.
Đương nhiên sau hơn nửa tiếng Lưu Minh Lộc nằm trên cáng cũng không có phản ứng gì, ánh mắt của mọi người ở hội trường không khỏi lộ ra một vẻ nghi hoặc.
Nhà họ Lâm và những người khác tỏ vẻ chế giễu, Lâm Minh Hải lớn tiếng chế nhạo nói: “Đúng là lòe thiên hạ, thật là làm liều! Anh đã làm lãng phí thời gian của tất cả mọi người ở đây rồi!”
Lâm Minh Hải dẫn đầu trong việc chế nhạo và ngay sau đó là một loạt tiếng ồn ào ở hội trường, tất cả mọi người đều đang chế nhạo Quách Tiên Nhan không có khả năng.
Lý Minh Chí nghiêm túc đập búa, sau khi mọi người yên tĩnh trở lại mới quay ra hỏi Quách Tiên Nhan: “Anh có chắc là thuốc của anh có tác dụng không?”
“Chắc chắn, trong vòng năm phút nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.” Quách Tiên Nhan bình tĩnh trả lời.
“Được, vậy tôi sẽ cho anh năm phút nữa.” Lý Minh Chí kiểm tra đồng hồ rồi vỗ tay lên bàn.
"Hoang đường! Bà lão tôi đã sống cả đời này cũng chưa từng thấy chuyện hoang đường như vậy. Lúc này bà cụ đột nhiên nói ra một câu kỳ quái.
Ý của bà ấy rất rõ ràng, không chỉ chế giễu Quách Tiên Nhan mà còn chế nhạo thẩm phán Lý Minh Chí.
Trịnh Văn Xương nhìn Quách Tiên Nhan một cách đầy coi thường, trong lòng ông ta thầm nghĩ nếu hôm nay tên nhóc này không chữa khỏi cho ông Lộc thì e rằng Y Dược Thanh Di của anh ta cũng tiêu luôn.
Đương nhiên là ông ta hy vọng Y Dược Thanh Di càng tồi tệ càng tốt, chỉ có cách này ông ta mới có thể tránh được một đối thủ mạnh.
Mặc dù chỉ có năm phút để phân biệt nhưng năm phút này chắc chắn là cực hình đối với Lâm Thanh Di và những người khác.
Đặc biệt là Lâm Minh Quang, ông ta cảm thấy bản thân đang thở gấp, chạm vào Triệu Mai Hương ngồi bên cạnh và thì thầm nói: “Mai Hương, em cảm thấy thuốc do chủ tịch Nhan chế tạo có thực sự hiệu quả không?”
“Tuyệt đối có hiệu quả.”
Triệu Mai Hương hơi híp mắt lại và nhìn về phía Quách Tiên Nhan, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Chủ tịch Nhan còn trẻ mà lại xuất chúng như vậy, từ lúc đi vào đến bây giờ vẫn luôn không quan tâm thiệt hơn, với phong thái và thành quả của mình cậu ấy sẽ không bao giờ đánh trận nào mà không chắc chắn cả, bây giờ em chỉ muốn Thanh Di mau chóng ly hôn sau đó kết hôn với chủ tịch Nhan thôi!”
Phù!
Lâm Thanh Di vốn vẫn đang lo lắng theo dõi phản ứng của Lưu Minh Lộc, nghe vậy suýt chút nữa phun ra máu, cô tức giận trừng mắt nhìn mẹ mình và nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói lung tung nữa!”
“Mẹ cũng chỉ là nghĩ cho con và Bảo Nhi thôi mà!” Triệu Mai Hương lạnh lùng và nói: “Chủ tịch Nhan là sếp lớn của công ty con, bây giờ con cũng đã là giám đốc điều hành rồi nhưng so với vị trí của cậu ấy vẫn có sự khác biệt về địa vị, con ấy à, con vẫn phải cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cậu ấy, nếu có thể lấy cậu ấy thì không cần phải vất vả như bây giờ, nằm ở nhà tiêu tiền mỗi ngày có phải thích hơn không?”
Lâm Thanh Di nhếch miệng, cô tức giận vì sự vô lí của mẹ mình, ngay sau đó cô đã chuyển sự chú ý của bản thân sang Lưu Minh Lộc.
Lâm Thanh Di mặc kệ nhưng Triệu Mai Hương vẫn không có ý định bỏ cuộc, bà ấy kéo Lâm Thanh Di và tiếp tục nói: “Thanh Di à, con nghe mẹ nói, mẹ...
“Thôi được rồi mẹ!”
Thấy mẹ cứ như vậy Lâm Thanh Di có chút cáu, xua xua tay nói: “Con kết hôn rồi mà!”
“Bảo Nhi đã đi học mẫu giáo rồi, mẹ có thể nhận ra thực tế và đừng suy nghĩ lung tung được không?”
“Kết hôn thì sao, có Bảo Nhi thì sao chứ, con xinh đẹp như vậy nếu như chủ tịch Nhan thích con thì sao? Mẹ nói cho con biết, con đừng nghĩ