**********
Chương 518: Không ràng buộc nữa
Vì lần bị thương lúc trước nên Diệp Lệ Á đã được đưa về Hoan Châu dưỡng thương, qua một thời gian dài, cô ấy đã hoàn toàn bình phục.
Sở Quốc Thiên nhìn cô ấy, lạnh nhạt nói: “Âm thầm bảo vệ vợ tôi, phải đảm bảo an toàn cho cô ấy” “Vâng, anh Sở!”
Diệp Lệ Á đáp, sau đó cô ấy lấy vé xe đã mua từ trước rồi nhanh chóng đi vào ga.
Sau khi Sở Quốc Thiên trở lại biệt thự nhà họ Dương, Dương Hạo Phương đi vào với sắc mặt khó coi.
Anh vừa nhìn thoáng qua anh ta đã biết sự việc chưa được giải quyết, lên tiếng: “Nếu nhà họ Dương không cho tôi một câu trả lời hợp lý thì tôi sẽ tự mình ra mặt.”
Nếu Lâm Thanh Di vẫn còn ở đây thì anh sẽ không thể thẳng thừng được như thế này, nhưng giờ cô đã về Hoan Châu, anh không cần phải lo sẽ bại lộ thân phận, ra tay mạnh mẽ. “Anh Sở, xin... xin anh cho bác cả thêm chút thời gian nữa được không? Bác ấy... Bác ấy nhất định sẽ thuyết phục gia chủ.” Dương Hạo Phương nói một cách khó khăn. “Tôi đã cho rất nhiều thời gian, bây giờ vợ tôi cũng đã về, anh còn muốn tôi chờ đến khi nào?” Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sắc mặt Dương Hạo Phương cứng đờ.
Anh nói tiếp: “Đừng tưởng rằng thời gian có thể giải quyết mọi thứ. Dám ngồi lên đầu vợ của Sở Quốc Thiên này à, nhà họ Dương các người... còn chưa đủ tư cách!” “Chúng tôi không... “Đừng nói nữa, chú Khánh đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp chú ấy!” Dương Hạo Phương còn muốn nói gì đã bị Sở Quốc Thiên phất tay ngắt lời.
Không ngờ anh ta lại tái mặt, hơi mất tự nhiên nói: “Bác... Bác cả ra ngoài làm việc rồi, chắc chắc là chưa về ngay được... “Làm việc?”
Con người Sở Quốc Thiên co rút, anh nhìn đăm đăm vào Dương Hạo Phương, chất vấn: “Nói thật đi, có phải chú Khánh đã xảy ra chuyện gì rồi không?” “Không... không có, bác... bác cả chỉ có chuyện tạm thời phải rời Yên Kinh thôi..” Dương Hạo Phương lần tránh ánh mắt của anh. “Dương Hạo Phương, tôi không rảnh để ở đây cù cưa với anh đâu, nếu không muốn làm tôi tức giận thì nói sự thật cho tôi biết, mau!” Sở Quốc Thiên không kiên nhẫn, nói.
Thấy anh sắp nổi giận, Dương Hạo Phương cắn răng, sau cùng vẫn nói sự thật cho anh.
Thì ra, thời gian qua Dương Quốc Khánh đều van nài Dương Chấn Hoàng cho mình được gặp mặt ông cụ, nhưng dù thế nào cũng không thể, bất đắc dĩ, ông ấy phải quỳ gối trước cổng biệt thự nhà ông cụ.
Sau khi biết được chuyện này, Dương Chấn Nam đã nổi trận lôi đình, sai người đánh gãy chân ông ấy, cho dù Dương Chấn Đông ra mặt cũng không thể bảo vệ được ông ấy, cuối cùng đón một Dương Quốc Khánh đã tàn phế hai chân về chữa trị. ТrцуeлАРР.cоm trang* web cập nhật nhanh nhất
Dương Hạo Phương nói xong bèn thận trọng nhìn về phía Sở Quốc Thiên, nói: “Anh Sở, anh... anh đừng kích động!”
Anh không trả lời Dương Hạo Phương, trầm ngâm một lát rồi đi thẳng vào phòng, cười nói với Dương Nhã Đan: “Dì Nhã Đan, cháu phải về Hoan Châu, dì tự chăm sóc bản thân nhé ạ, có chuyện gì thì cứ gọi cho cháu.” “Mới đó mà phải đi rồi à?” Dù Dương Nhã Đan có hơi không nỡ nhưng cũng biết bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, bà hít sâu một hơi, mỉm cười dặn dò anh: “Quốc Thiên, dì cũng không giữ cháu lại, cháu đi đường chú ý an toàn nhé.” “Vâng ạ, cháu sẽ thường xuyên liên lạc với dì.” Nói xong, Sở Quốc Thiên lập tức rời khỏi biệt thự. “Anh Sở, đợi tôi với, tôi đưa anh ra sân bay... Dương Hạo Phương thấy vậy bèn vội vàng theo sau.
Anh không trả lời anh ta. Sau khi ra khỏi sân vườn nhà họ Dương, nhân lúc xung quanh vắng người, anh nhanh chóng dịch dung ngay trước mặt Dương Hạo Phương, chỉ trong nháy mắt đã biến thành diện mạo của thần y Sở.
Dương Hạo Phương sửng sốt, lẩm bẩm hỏi: “Anh Sở, anh đang...
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết thì chợt có mấy tiếng ồn ào vang lên, ngay sau đó, một nhóm những người đàn ông được võ trang đầy đủ xông đến từ bốn phương tám hướng.