**********
"To gan!"
"Buông cậu chủ ra!"
Thấy vậy, một đám đệ tử Thanh Phong môn vội vàng kêu lên.
Ngay cả một nhóm trưởng lão Thanh Phong môn cũng sợ hãi trước cảnh tượng này, họ lao đến chỗ Sở Quốc Thiên, trong tư thế sẽ sẵn sàng cứu người nếu có tình huống không hay xảy ra.
Tuy nhiên, ngoài đám đệ tử Thanh Phong môn và mấy trưởng lão Thanh Phong môn ra, không có bất kì người nào khác lên tiếng, trước đây bọn họ không biết thân phận của Sở Quốc Thiên, giờ biết họ biết anh chính là Thần y Sở, nên bọn họ không muốn dây vào rắc rối này.
So với nhóm khách mời này, nhóm người của võ quán Đằng Vân vô cùng căng thẳng.
Đặc biệt là hai cha con Chu Chấn Kiệt, Chu Ba và cô ả Tào Mỹ Lam, họ đã sợ hết hồn sau khi nghe ba từ Thần y Sở.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Quốc Thiên lại chính là Thần y Sở, nghĩ đến những gì bọn họ đã làm trong hai ngày qua, lúc này bọn họ thực sự cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy bầu không khí trong sảnh tiệc căng thẳng đến cực điểm, Chu Ba đột nhiên lớn tiếng nói: "Đừng để bị anh ta lừa, anh ta hoàn toàn không phải là Thần y Sở, mà là đệ tử của Nam Cung Thế!" Lời nói đó là thu hút ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mã Nguyên Đào nhận ra Chu Ba, cho nên liền hỏi: "Chu Ba, những gì anh nói có thật không, anh ta thực sự không phải là Thần y Sở?"
"Đúng vậy, Nam Cung Thế đã cử anh ta tới chỗ chúng tôi lần này để đi đến Thanh Phong môn mở mang kiến thức, anh ta không phải là Thần y Sở như những gì mà anh ta đã nói, đừng để bị anh ta lừa!" Chu Ba dứt khoát nói.
Đến lúc này, hắn ta không còn lựa chọn nào khác.
Bất kể Sở Quốc Thiên có phải Thần y Sở hay không, thì bọn họ đã xúc phạm đến anh ta xác định là phải chết rồi, cho nên dù thế nào, hắn ta cũng đã là kẻ thù của Sở Quốc Thiên.
"Vậy à?" Một trưởng lão hé mắt nhìn Chu Chấn Kiệt.
Chu Chấn Kiệt liếc nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó gật đầu nói: "Con trai tôi nói đúng. Nam Cung Thế đã dùng quan hệ cá nhân để gửi anh ta đến chỗ chúng tôi. Người này là đệ tử của ông ta muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới, nhưng tôi không ngờ anh ta lại táo bạo và liều lĩnh đến như vậy. Gây chuyện ở nhà chúng tôi chưa đủ giờ còn muốn đến Thanh Phong môn gây rắc rối. Nếu tôi biết điều này từ trước, thì có chết tôi cũng không nên đưa anh ta tới đây!" Cả hai cha con nhà này đang cố gắng vạch rõ mối quan hệ với Sở Quốc Thiên.
Cha con thì phải đồng lòng. Chu Chấn Kiệt và Chu Ba cũng nghĩ như vậy, cho dù Sở Quốc Thiên là ai thì họ cũng đã có ân oán với nhau nên chỉ có thể tìm cách đẩy anh ta xuống hố.
Tất nhiên, điều khiến họ tuyệt vọng là sau khi họ nói rằng Sở Quốc Thiên không phải là Thần y Sở, nhưng vẫn có rất nhiều người lên tiếng nói rằng Sở Quốc Thiên chính là Thần y Sở.
Chu Ba ngay lập tức hoảng sợ, hắn ta lo lắng nói: "Mọi người đừng để bị hắn ta lừa. Thằng nhóc này mới có bao nhiêu tuổi? Làm sao lại là Thần y Sở được?"
"Tôi nghĩ là anh ta đang lừa dối mọi người!"
Trong đám khách có người dùng một giọng nói lạnh lùng mỉa mai nói: "Chẳng lẽ các người không nghe nói đến học viện y học Nam Cung lần trước bị Thần y Sở đến làm loạn hay sao?
Hiện tại cả nước ai mà không biết người của học viện y học Nam Cung nhắc đến chuyện này miệng đều câm như hến. Mà lần đó Nam Cung Thế chính là bị Thần y Sở đánh cho trọng thương."
"Cái gì?"
Khi nghe điều này, Chu Chấn Kiệt và con trai ông ta như bị sét đánh.
Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, vị khách tiếp tục nói: "Hơn nữa, các người từ nơi nào nghe được Nam Cung Thế thu nhận đệ tử? Hiện tại ta còn hoài nghi không biết có phải Nam Cung Thế đã nhận Thần y Sở là thấy hay không nữa đây?"
Bùm!
Ngay khi câu nói này được đưa ra, hầu hết các khách mời đã bị thuyết phục ngay lập tức.
Còn toàn bộ đệ tử của võ quán Đằng Vân thì run lên một cái, nhìn vào Sở Quốc Thiên với con mắt đầy kinh hãi. Bọn họ biết rằng trước đây bọn họ chưa hoàn toàn chọc giận đến Sở Quốc Thiên thì với những câu nói vừa rồi của cha con Chu Chấn Kiệt, liền đem Sở Quốc Thiên chọc giận đến cực điểm, đưa bọn họ vào chỗ chết.
Đối mặt với cuộc thảo luận của mọi người, Sở Quốc Thiên người ở vị trí trung tâm của cơn bão, vẫn nhìn chằm chằm vào Mã Nguyên Đào và nói một cách lạnh nhạt: "Anh không nghe thấy những gì tôi nói à?"
"Tôi... này... Tôi..."
Mã Nguyên Đào vô cùng hoảng sợ, mặc dù có mở miệng, nhưng lại còn không nói được một câu mạch lạc.
Nhưng vào lúc này, Long Thiên Dưỡng vốn ở một bên không có động thái gì lại đột nhiên nhấp một ngụm rượu ngoại, nhẹ giọng nói: "Thần y Sở, cậu Mã không có làm chuyện này, người anh muốn tìm là tôi."
Hừ!
Nghe vậy, Sở Quốc Thiên lập tức nhìn về phía Long Thiên Dưỡng.
Nhưng Long Thiên Dưỡng lại cực kỳ bình tĩnh nói: "Tôi đã gây ra vết thương