Có Chồng Là Thần Y

Chương 239: Chương 239: Không thể nào quên






**********

Lời nói của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ rơi vào tai ba người họ, lại giống như một lời nhắc nhở, khiến lòng người nao núng!

Hướng Đào Ảnh liếc nhìn Trịnh, hai người ngầm hiểu ý nhau, gật đầu tiến lên chiến đấu, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quái dị vang lên.

“Ba vị thầy giáo xin đợi chút. Đối phó tên mặt quỷ này, căn bản không cần ba vị nhọc công, để tôi!”

Mọi người nhìn về hướng âm thanh vừa cất lên, liền nhìn thấy một bóng nam thanh niên tiến đến.

“Tạ Vũ?”

“Đây là một nhân vật tầm cỡ của học viện y học Nam Cung chúng ta.

Nghe nói anh ta được học viện trịnh trọng mời về làm giảng viên của trường, không ngờ hôm nay lại được gặp anh ta, mà còn được anh ta đích thân ra tay!"

“Đúng vậy, Tạ Vũ tuy không còn trẻ, nhưng so với Thi Quân trước đó cũng mạnh hơn rất nhiều. Có anh ấy ra tay, tên đeo mặt nạ quỷ này cũng chỉ là cỏ rác đúng không?”

“Không cần biết kết quả thế nào, Các thao tác của Tạ Vũ rất nhanh và gọn. Nếu không thua, có lẽ sau này học trò có thể học hỏi từ anh ta...”

Nhìn thấy Tạ Vũ tới gần, Hướng Đào Ảnh và những người khác không khỏi an tâm phần nào, bọn họ không biết thực lực cụ thể của người đeo mặt nạ quỷ này, tuy rằng sẵn sàng chiến đấu nhưng vẫn không thể lường trước được hậu quả.

Sự xuất hiện đột ngột của Tạ Vũ chẳng khác nào một lực cổ vũ lớn, để họ thả lỏng một chút, đồng thời cũng có thể thử trình độ y thuật của kẻ đeo mặt nạ quỷ, Nếu như có thể, sẽ nâng cao khả năng của toàn bộ học sinh trong trường. Vậy thật tốt.

Họ không lo Tạ Vũ sẽ thua, phải biết rằng đây là học viện y học Nam Cung chưa bao giờ bị mất mặt, nếu tên đeo mặt nạ quỷ thật sự dám ra tay, khi đó học viện của họ nhất định sẽ không để yên cho anh ta. Đồng thời, ba người bọn họ cũng có thể an toàn rút lui.

Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng Hướng Đào Ảnh nghiêm mặt nhắc nhở anh ta: “Tạ Vũ, anh đừng làm loạn. Mũi kim của anh ta, anh cũng thấy rồi. Nếu đánh không thắng, tương lai của anh sẽ bị hủy hoại.!”

“Giáo viên Hướng, đừng quá lo lắng, nếu tôi đã dám đứng lên, nhất định sẽ thu phục được anh ta.” Tạ Vũ nhún vai thờ ơ.

“Không tồi, thiếu niên vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, Tạ Vũ, nhìn anh có vẻ rất lạc quan!” Kha Vĩnh Xuyên khen ngợi.

Tạ Vũ nghe vậy chỉ cảm thấy mừng thầm, lại không nghe được ý tứ trong lời nói của Kha Vĩnh Xuyên, anh ta dám đến giao đấu với tên mặt nạ quỷ khi không có sự cho phép của nhà họ Nam Cung, lại khiến địa vị của bản thân cao hơn một chút?

Bây giờ lại nhận được sự ưu ái của các vị giáo viên ở đây, tương lai nhất định sẽ lên như diều gặp gió!

Càng nghĩ, Tạ Vũ không khỏi cảm kích nói: “Cảm ơn ba vị giáo viên, Tạ Vũ nhất định không phụ lòng mong đợi!”

Trịnh Văn thấy vậy, còn đang suy nghĩ có nên khen Tạ Vũ hay không, liền nghe thấy tên mặt nạ quỷ sốt ruột nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, nói xong chưa?”

Vẻ mặt bốn người cứng đờ, Tạ Vũ không khách khí nói: “Anh vội vàng muốn đi đầu thai vậy sao? Nếu đã đến đây tìm cái chết, tôi nhất định sẽ chiều!”

Hướng Đào Ánh nhìn người đàn ông mặt nạ quỷ, sau đó nói: “Người đâu, đem tất cả bệnh nhân trong phòng cấp cứu của trường y chúng ta đến đây!” Khoảng mười phút sau, một nhóm nhân viên cùng rất đông bệnh nhân bước vào phòng, sau khi các bệnh nhân được tách ra ngẫu nhiên, nhân viên đứng đầu lớn tiếng báo cáo: “Ba vị giáo viên, chúng tôi tổng hợp được tổng cộng tám mươi bệnh nhân, mỗi bên có bốn mươi người. cuộc thi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”

Vì thế Tạ Vũ chỉ vào bốn mươi bệnh nhân bên trái nói với người đàn ông đeo đeo mặt nạ quỷ: “Tôi muốn bên này, anh thấy sao?”

Người đàn ông đeo đeo mặt nạ quỷ đang định trả lời, lúc này bốn mươi bệnh nhân bên phải đang lo lắng, đồng thanh nói: “Chúng tôi cũng muốn qua bên trái...”

Mặc dù bọn họ không rõ lắm chuyện xảy ra trong phòng, nhưng bọn họ đều biết Tạ Vũ, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này tuy rằng giả bộ khó lường, nhưng bọn họ thật sự không tin tưởng.

“Các người dừng lại!”

Nhìn thấy bốn mươi bệnh nhân bên




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.