Có Chồng Là Thần Y

Chương 156: Chương 156: Lão đầu trọc






Đôi mắt Quách Tiên Nhan co rụt lại, theo bản năng muốn ngăn cây gậy lại, vừa định ra tay, liền đột nhiên dừng lại.

Bởi vì, Đàm Trí Dũng đã té ngã!

Nhìn thấy cú ngã kịch liệt của Đàm Trí Dũng lăn từ trên xe xuống mặt đất, một đám binh lính sợ tới mức luống cuống nhanh chóng đỡ ông ta đứng dậy.

Mà lần này Đàm Trí Dũng cũng không có giãy giụa, cũng không nói gì, nhưng khỏe mắt lại không biết là bởi vì đau đớn hay là tủi nhục, chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nhớ năm đó, ông ta thống ngự một phương, quang vinh rực rỡ, kết quả hiện tại ngay cả đi đường đều thành hy vọng xa vời, bây giờ chênh lệch thật lớn với trước kia, thật là đáng thương?

Sau khi đỡ Đàm Trí Dũng lên trên xe lăn, thật lâu sau vẫn không lên tiếng, cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới thản nhiên cười: “Để thằng nhóc này khám cho tôi.”

Một đám binh lính nghe vậy sửng sốt, sau đó liền kích động nhìn về phía Sở Quốc Thiên: “Bác sĩ, phiền anh khám cho ngài ấy giúp chúng tôi!”

“Tức ngực khó thở, cảm xúc thất thường, hơn nữa sống trong áp lực, tình huống thân thể thật sự không xong đâu.” Sở Quốc Thiên nhìn đàm Trí Dũng nhàn nhạt nói.

Sắc mặt đám binh lính buồn bã, riêng Đàm Trí Dũng lại nở nụ cười trừ, nói: “Bác sĩ cứ nói đi đừng ngại, tôi đây có chuẩn bị tâm lý.

Suốt năm năm, những gì ông ta phải trải qua thật sự chịu đủ rồi, mỗi giây mỗi phút, đối với ông ta đều là sự dày vò.….

Sở Quốc Thiên nhìn thấy tất cả, anh ung dung trả lời: “Yên tâm đi, tôi có thể trị được cho ông” Vừa nói xong, anh lấy ra hai cây kim châm cứu và châm vào hai đùi Đàm Trí Dũng.

Tóm lại, Đàm Trí Dũng chỉ cho rằng Sở Quốc Thiên chỉ là đang an ủi mình, sau khi Sở Quốc Thiên châm cứu xong, trong mắt ông ta liền nhịn không được hiện lên một tia thần thái.

Ông ta phát hiện, sau vài giây ở chỗ Sở Quốc Thiên châm cứu, chỗ hai đùi đã sớm mất đi tri giác giờ lại xuất hiện hai dòng nước ấm chảy qua. Dòng nước ấm ấy như nối hai chân ông ta lại với toàn thân, ông ta nhịn không được sảng khoái kêu lên một tiếng.

"Này.…." Đám binh lính kinh ngạc, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy Đàm Trí Dũng kinh ngạc nhiều như vậy, trong lúc nhất thời vui sướng cùng kích động.

Tóm lại sau hai mươi phút, Sở Quốc Thiên thu lại bàn tay, mà lúc này, hai chân Đàm Trí Dũng đã châm đầy kim châm.

Cảm nhận được hai chân có dòng nước ấm không ngừng chảy qua, cùng với cảm giác dễ chịu kia, Đàm Trí Dũng nhịn không được hỏi: “Thằng nhóc, tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu. Cậu là bác sĩ mới tới sao?” “Cũng không đúng lắm.

“Trước kia cũng có một vài ông lão bác sĩ cao tay đến xem qua cho tôi, cho dù là viện trưởng Triệu Thiên Hoằng đều nói bệnh của tôi không có cách, không thể tưởng tượng được một thằng nhóc tuổi còn trẻ như cậu, thế nhưng có được y thuật thần kỳ như vậy, thật làm tôi phải khiếp sợ!” Ánh mắt Đàm Trí Dũng sáng ngời nói.

“Chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến.” Sở Quốc Thiên tiếp tục điềm tĩnh nói.

Đàm Trí Dũng nghe vậy, trong lòng khiếp sợ càng nhiều hơn, ông ta tự đáy lòng cảm khái nói: “Nói tóm lại, tôi cho rằng chính mình thời gian không còn nhiều lắm, nhưng vừa rồi nhờ cậu châm cứu cho tôi, tôi thế nhưng có một loại cảm giác được hồi sinh, thật là thần kỳ!”

Sở Quốc Thiên lại không trả lời, khoảng năm phút sau, anh đột nhiên ra tay, nhanh chóng rút kim châm trên hai chân Đàm Trí Dũng ra. Rút xong châm, anh lại bắt đầu không ngừng ấn lên hai chân Đàm Trí Dũng.

"Ôi!"

Nào biết, đôi bàn tay Sở Quốc Thiên không ngừng ấn mạnh, sắc mặt Đàm Trí Dũng tái nhợt đi, nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau.

Ông ta phát hiện, hai chân mình bắt đầu đau đớn, cái kiểu ấn như kiểu đang tra tấn ông ta, bịch bịch bịch xuống.

“Mau dừng tay!"

Một đám binh lính thấy thế, nhanh chóng tiến lên, tính xông vào, Quách Tiên Nhan lại là ngăn cản bọn họ, lạnh lùng nói: “Nếu muốn Vực Soái của các người hồi phục, đừng tự ý nhúc nhích!”

“Làm càn, các người biết chính mình đang làm cái gì không? Nếu Vực Soái có mệnh hệ gì tôi đảm bảo không cho các người bước ra khỏi cái sân này!" Người Binh lính cầm đầu cả giận nói.

Sắc mặt Quách Tiên Nhan trầm xuống, vào lúc này, tiếng nói của Sở Quốc Thiên nhàn nhạt vang lên: “Lão Thất, lui ra đi.”

Lúc này một đám binh lính định ngăn cản Sở Quốc Thiên, lại phát hiện Sở Quốc Thiên đã đứng dậy mà hai chân Đàm Trí Dũng, sớm đã bầm đen một khoảng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.