Có Chồng Là Thần Y

Chương 205: Chương 205: Ngẫu nhiên gặp qua






Lúc này, không cần biết là Lý Hạ Thiên hay là Lý Tiêu Minh, tất cả đều đắm chìm trong thủ đoạn dễ dàng như bẻ cành khô của Sở Quốc Thiên, căn bản không phát hiện Sở Quốc Thiên đang lại gần bọn họ.

Mắt thấy Sở Quốc Thiên lại định ra tay lần nữa, bỗng nhiên có hai người xông vào trong đại sảnh.

“Dừng tay!”

Cậu chủ Cơ đi đầu vội vàng nhìn lướt qua tình huống trong phòng rồi quát lớn với Sở Quốc Thiên một tiếng.

Động tác của Sở Quốc Thiên ngừng lại, mà đám người nhà họ Lý cũng đều khôi phục lại tinh thần.

“Cậu chủ, người này thật không tầm thường nha!” Một ông lão tóc bạc đi cùng vào với cậu chủ Cơ nhìn qua Sở Quốc Thiên một cái thật sâu, nói.

“Nói như thế nào?” Cậu chủ Cơ kinh ngạc nhìn thoáng qua ông lão tóc bạc.

Anh ta biết rõ thân phận của ông lão tóc bạc, người có thể được ông ta khen ngợi như vậy thực sự vô cùng hiếm có, đặc biệt là còn trẻ tuổi như Sở Quốc Thiên thì càng là trường hợp đầu tiên.

“Nếu như tôi đoán không sai thì những thủ pháp người này sử dụng đều rất cổ xưa, thậm chí rất nhiều chỗ quá mức huyền ảo, thậm chí là tôi cũng chưa từng nghe thấy!”

“Thực sự thần bí như vậy sao?” Cậu chủ Cơ bị kinh ngạc rồi.

Ông lão tóc bạc gật đầu.

Vẻ mặt cậu chủ Cơ hoảng sợ nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, ngay sau đó liền lên tiếng hỏi: “Ông Giang, vậy ông có chắc mình xử lý được cậu ta không?”

“Không dám chắc chắn!”

Ông Giang chăm chú nhìn Sở Quốc Thiên, nghiêm túc nói: “Tuy rằng tuổi tác của người này vẫn còn khá trẻ, nhưng tài năng biểu hiện ra bên ngoài lại quá mức phi phàm. Nếu cậu chủ muốn để tôi ra tay thì nhất định cậu phải rời khỏi nơi này trước. Cếu không thì tôi cũng không dám bảo đảm cho sự an toàn của cậu chủ!”

Nghe thấy lời này, rốt cuộc cậu chủ Cơ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, nhưng mà nghĩ đến kế hoạch của gia tộc, anh ta chỉ có thể cắn rằng nói: “Vậy vất vả cho ông Giang rồi!” Nói xong, anh ta cũng lại rời khỏi căn phòng mà không hề ngoảnh đầu lại.

Chờ cho đến khi cậu chủ Cơ hoàn toàn đi xa, lúc này ông Giang mới chuyển ánh mắt về phía Sở Quốc Thiên, nhàn nhạt hỏi: “Tên nhóc, việc ngày hôm nay còn có thể thương lượng được không?”

“Ông nói xem?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.

Sở dĩ anh dừng tay lại chính là muốn chờ ông Giang ra tay, dù sao thì từ cuộc đối thoại lúc trước, anh đã đoán được cậu chủ Cơ rất có thể chính là cậu chủ nhà họ Cơ ở Yên Kinh.

Nhà họ Cơ đột nhiên bồi dưỡng nhà họ Triệu thành con rối, bây giờ lại đến thăm nhà họ Lý, mục đích này rõ như ban ngày, không cần biết là vì bà lão nhà họ Triệu, hay là vì hoàn toàn làm nhà họ Lý tuyệt vọng, hay lại là lực lượng sau lưng nhà họ Cơ thì hôm nay anh cũng phải đấu với ông Giang.

Ánh mắt ông Giang ngưng lại, ông ta cẩn thận liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên một cái, nói: “Nhìn biểu cảm của cậu, hình như cũng không bất ngờ việc tôi sẽ ra tay?"

“Tại sao phải bất ngờ chứ, tôi cũng chẳng phải là chưa từng gặp ông.” Sở Quốc Thiên khẽ cười.

“Cậu từng gặp tôi?” Lần này ông Giang thật sự chấn kinh rồi, ông ta kinh ngạc hỏi: “Ở đâu?”

“Yên Kinh.”

Sở Quốc Thiên thật sự từng gặp qua ông Giang, nhưng mà đã là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.

Năm đó anh và mẹ còn ở nhà họ Sở, nhìn thấy ông Giang cũng là một lần ngẫu nhiên, khi đó ông Giang cũng là bị người đưa đến nhà họ Sở, tiếp nhận hình thức huấn luyện cao thủ địa ngục của nhà họ Sở.

Sở dĩ ký ức của anh về ông Giang vẫn còn mới, hoàn toàn là bởi vì từ nhỏ anh đã rất thích võ công, cho nên đặc biệt nhạy cảm với những người biết võ công như ông Giang.

“Nhóc con, cậu cũng đến từ Yên Kinh?” Sắc mặt ông Giang dần trở nên nghiêm trọng.

Nếu Sở Quốc Thiên thật sự từng gặp mình ở Yên Kinh, như vậy chắc chắn Sở Quốc Thiên cũng là con cháu của gia tộc lớn nào đó, nếu không, dựa vào cái tính luôn ru rú trong nhà như ông ta, không có khả năng chọn bừa một người ở Yên Kinh cũng nhận ra được ông ta.

Sở Quốc Thiên cũng không trả lời, mà lại hỏi ngược lại: “Nhà họ Cơ mấy người chắc chắn muốn giúp nhà họ Lý lên sàn sao?”

“Đây là ý của gia tộc, tôi chỉ là một người làm làm việc theo lệnh.” Ông Giang dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Chàng trai, không biết cậu có thể nể mặt nhà họ Cơ không, chuyện này dừng ở đây thôi, thế nào?”

“Không thể nào cả.”

Nào biết, Sở Quốc Thiên lại là không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Nhà họ Lý đâm người nhà của tôi bị thương, đổi lại là ông, ông sẽ dừng lại sao?”

Ông Giang nghe vậy, nháy mắt liền hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, ông ta nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, ngay sau đó liền hỏi Lý Hạ Thiên: “Ông Lý, rốt cuộc tại sao ông lại phải đuổi cùng giết tận người nhà của người này chứ?”

“Ông Giang, tôi...”

Lý Hạ Thiên vô cùng xấu hổ, há miệng nhưng có như thế nào cũng không nói ra được.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.