Hoàng Bắc khóc lóc thảm thiết nhưng chủ tịch Đường cũng không thèm quan tâm.
Ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức để cầu xin.
Chủ tịch Đường liếc mắt sang nhìn Sở Quốc Thiên, thấy anh lắc đầu, mới chịu bỏ qua. “Ông tự biết mình sai rồi đúng không?”
Hoàng Bắc vội vàng trả lời:“ Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”
Chủ tịch Đường lạnh lùng đáp: “Biết sai rồi thì còn không mau bảo vợ ông cùng tới xin lỗi hai người họ đi hả?”
Hoàng Bắc lập tức quay người lại kéo theo vợ mình đang sợ đến mức không nói lên lời, đi về phía Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên: “Vâng ông nói đúng lắm, phải xin lỗi chứ.” “Tôi thật sự xin lỗi hai vị, Hoàng Bắc tôi sai rồi, tôi không nên dung túng để vợ mình cậy thế bắt nạt người khác, khiến hai vị không vui rồi, tôi thật sự rất xin lỗi.”
Nói nhưng vẫn không quên bảo người vợ vẫn chưa kịp hoàn hồn đang đứng bên cạnh xin lỗi cùng.
Lâm Thanh Di nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có phản ứng gì.
Sao tự dưng lại có nhiều người tới nói chuyện giúp hai người họ vậy chứ? “Chủ tịch Đường này là ai?”
Chắc hẳn cũng phải là một nhân vật lớn,bây giờ những nhân vật lớn đều nhàn rỗi lắm sao? Lâm Thanh Di vẫn không hiểu chuyện gì cả, mọi người xung quanh cũng vậy.
Mọi thứ xảy ra ngày hôm nay đều khiến cô cảm thấy thật mơ hồ.
Lúc này, mọi người đều đang tò mò hỏi nhau: “Có chuyện gì thế nhỉ?”
Mộ Phong Lâm chầm chậm đi tới với vẻ mặt không hiểu gì cả.
Chủ tịch Đường nhìn đối phương rồi nở một nụ cười quen thuộc nói: “Hóa ra là cậu Phong Lâm, không có chuyện gì đâu, chỉ là có chút hiểu lầm thôi, đều giải quyết xong rồi.”
Sở Quốc Thiên cũng gật đầu thể hiện là không có chuyện gì cả.
Chủ tịch Đường không muốn làm to chuyện, dù sao mục đích tới đây của đối phương cũng là để dự tiệc. Sở Quốc Thiên biết rõ điều này.
Nói cho cùng, thì buổi tiệc này có rất nhiều người quen biết anh.
Quan hệ của những người này và Quách Tiên Nhan đều không bình thường.
Kể từ lúc Sở Quốc Thiên bước vào thì họ đều cùng chú ý tới anh, nhưng trùng hợp là bọn họ không ai tới chào hỏi nhau cả.
Thế nên Sở Quốc Thiên mới để yên cho vợ chồng Hoàng Bắc, vì anh biết chắc chắn sẽ có người đứng ra giải vậy cho anh.
Mộ Phong Lâm quay đầu nhìn Hoàng Bắc, khỏe miệng nở nụ cười nhẹ nói: “Chủ tịch Đường nói chỉ là hiểu lầm, Hoàng Bắc, thật sự chỉ là hiểu lầm, đơn giản thế thôi sao?” Hoàng Bắc nghe thấy vậy cảm thấy rất căng thẳng, mở miệng ra nói cũng không được, mà im lặng không nói gì cũng không xong, nên cứ ấp a ấp úng. Nhớ đọc truyện trên Тгцy*eлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Một hồi lâu cũng chưa trả lời được.
Mộ Phong Lâm cười nói: “Hoàng Bắc, ông không nói tôi cũng đoán đại khái rồi, còn cụ thể thì chắc các vị ở quanh đây đều biết rõ, có ai có thể nói cho tôi biết với không?”
Một người đàn ông chỉ vào Sở Quốc Thiên nói: “Là do hai người này ở đây ỷ thế bắt nạt người khác, vô cớ gây sự Mộ Phong Lâm hỏi anh ta: “Ý của anh là gì?”
Người đàn ông đó kể lại mọi chuyện. Mộ Phong Lâm cau mày, quay đầu nhìn Sở Quốc
Thiên: “Anh muốn đánh nhau với Hoàng Bắc ở đây à?” Sở Quốc Thiên đáp: “Không hề”
Mộ Phong Lâm xua tay nói: “Cũng không quan trọng đâu.” “Nói cho cùng, mọi chuyện đều do mấy người gây ra thì các người phải chịu trách nhiệm. Người chỉ biết ăn bám vợ như anh thì có bản lĩnh gì chứ?” “Đáng lẽ anh sẽ chẳng bao giờ vào được những nơi như thế này đâu, nếu không phải vì nể mặt Lâm Thanh Di thì tôi sớm đã cho người mời anh ra ngoài rồi. Đương nhiên, chuyện này người phải chịu trách nhiệm không phải chỉ có mình anh, Hoàng Bắc cũng phải rời khỏi đây
Mộ Phong Lâm vừa cười vừa nói, nhìn rất phong độ.
Lời nói của cậu ta khiến mọi người xì xào cả lên.