**********
Một đám nhân viên tốc độ rất nhanh, Trương Hoàng Vĩ nhìn ba người bọn họ chuẩn bị ăn đánh, đầu biết được lúc này, Sở Quốc Thiên đá ra một cú đá nhanh như chớp.
Bùng bùng bùng!
Đột nhiên, có một đám nhân viên đột nhiên ngã ra, sức lực quá lớn, khiến những người ở sau dần dần né tránh.
Cái gì?
Khoảnh khắc đột nhiên như vậy, khiến cho mọi người đều ngơ hết người.
Bọn họ không ngờ rằng Sở Quốc Thiên không chỉ y thuật hơn người, mà còn có thân thủ tốt như vậy.
Cuối cùng, vẫn là Trương Thái Nam phản ứng ra đầu tiên, mặt anh ta trầm xuống thét lớn: “Tiếp tục xông lên, tất cả đều xông lên, ai mà bắt được tên đó, cá nhân tôi thưởng riêng một tỷ."
Dưới thưởng lớn chắc chắn có người dũng cảm.
Vẫn dĩ vẫn còn một số nhân viên đang do dự, khi nghe xong, mắt sáng lóe lên, đồng thời xông đến Sở Quốc Thiên.
Nhưng, khi đối mặt với số lượng nhân viên nhiều hơn lúc nãy mấy lần, Sở Quốc Thiên vẫn đứng ở nguyên vị trí, mắt không chớp một cái.
Cho đến lúc những nhân viên đến gần anh tầm một mét, chỉ thấy anh thể hiện ra tốc độ còn đáng sợ hơn vừa rồi, mà hình bóng của anh cứ liên tục xuất hiện, tất cả các nhân viên đều bị đá bay ra ngoài, không một ai là ngoại lệ cả.
Không vượt quá mười giây, những nhân viên vừa rồi còn đang rất hung hằng bây giờ đều bị ngã nằm vật ở đất, hiển hiện đã bị mất đi khả năng hành động.
“Sao...sao có thể như thế?”
So với những người khác, thì cảm giác sâu sắc nhất vẫn là Trương Hoàng Vĩ ở ngay cạnh Sở Quốc Thiên, anh ta nhìn những người bị thương nằm ở dưới đất, đầu đã sớm mất đi khả năng suy nghĩ.
Triệu Thiên Hoằng ở bên cạnh đều để ý hết, không ngừng cười: “Tên nhóc này, còn nhớ lời nói trước đây tôi từng nói với cậu không?
Trong lòng Trương Hoàng Vĩ vừa nhớ ra, đột nhiên nhớ ra lời của Triệu Thiên Hoằng nói, cho dù đến càng nhiều người, thì đối với cậu Sở mà nói thì đều là con kiến mà thôi, nhưng... như vậy thì cũng mạnh quá rồi phải không?
Trong phút chốc, Trương Hoàng Vĩ cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân chọn đứng cùng một chiến tuyến với cậu Sở, anh ta biết, chỉ cần mình luôn đi theo cậu Sở này, vậy thì tương lại của anh ta chắc chắn sẽ không bình thường nữa!
Trương Thái Nam hoang mang, nhìn thấy những nhân viên đều nằm ở dưới đất kêu than, mắt của anh ta trở nên vô cùng nham hiểm, lườm Sở Quốc Thiên.
Anh ta nói với Vương Trạch: “Thầy à, người này không dễ đối phó!”
Vương Trạch nghe xong, cuối cùng cũng hoàn hồn, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên một lúc thật lâu, liền an ủi với đảm nhân viên bị thương: “Mọi người yên tâm, xong chuyện ta sẽ đích thân chữa trị cho mọi người, nhất định cho mọi người chóng khoẻ”
Lời của Vương Trạch, giống như là cho đám người này uống một viên thuốc an thần, dù gì, thân là phó viện trưởng của học viện y học Nam Cung, Vương Trạch không chỉ có địa vị cao, y thuật của bản thân cũng rất là cao.
Còn chưa đợi bọn họ nói lời cảm ơn, thì nghe thấy lời nói của Sở Quốc Thiên nói thêm lần nữa: “Vương Trạch, muốn cứu người dưới tay tôi, ông thấy ông có cơ hội hay sao?”
“To gan, anh thật sự coi mình là một nhân vật lớn sao?” Trương Thái Nam tức giận nói, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên càng cay nghiệt.
Sở Quốc Thiên không để ý tới Trương Thái Nam, anh chỉ im lặng mà nhìn Vương Trạch, từng câu từng chữ nói: “Vương Trạch, sẽ không nói ông có cơ hội cứu bọn họ không, cho dù cho ông cơ hội ra tay cứu, cũng tuyệt đối không cứu được bọn họ, ông có tin không?"
Nghe xong câu này của Sở Quốc Thiên, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Cho dù tiếng danh của cậu Sở nổi tiếng, nhưng như vậy cũng quá tự tin rồi? Phải biết rằng, Vương Trạch có thể ngồi lên chiếc ghế phó viện trưởng của trường học y Nam Cung, đó đều dựa vào bản lĩnh thật của ông ta mà lấy được, địa vị của ông ta ở trong giới trung y, cũng được gọi là người có tay nghề đỉnh cao!
Hướng Đào Ánh chỉ mong Sở Quốc Thiên có thể đắc tội của Vương Trạch, bà ta cố chịu đau, trong ngữ khí có sự nham hiểm và nói: “Nhóc con, anh đừng cho rằng bản thân trẻ đã thành danh là có thể không coi ai ra gì, những người này chỉ bị anh đạp một cái, vết thương trên người còn nhẹ hơn chúng tôi, anh thật sự cho rằng phó viện trưởng của chúng tôi là bù nhìn hay sao?”
Hướng Đào Ảnh nói câu này, mục đích là muốn hoàn toàn khiêu khích mâu thuẫn giữa Sở Quốc Thiên và Vương Trạch, nhưng mà khiến bà ta không ngờ đến rằng, sau khi Sở Quốc Thiên nghe xong, chỉ là cười nhẹ: “Tôi có thể cho Vương Trạch một cơ hội ra tay, để cho các người thấy được dưới tay tôi ông ta vô dụng như thế nào!” Xoet!
Nếu trước khi nói mọi người đều nghĩ Sở Quốc Thiên đang nói phét, vậy thì sau khi câu này được anh nói ra, sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Vương Trạch nhiều hơn, muốn xem ông ta thật sự có thể chữa khỏi được đám người bị Sở Quốc Thiên đạp bị thương.