Có Chồng Là Thần Y

Chương 454: Chương 454: Phẫn nộ




**********

Chương 454: Phẫn nộ

Am!

Lão gia chủ vừa nói xong, lập tức khiến đám người nhà họ Long như bị sét đánh ngang tai. “Lão gia chủ, tại sao vậy?” Long Quyền Thái không hiểu hỏi. “Bảo cậu rút lui thì lập tức rút lui đi, chẳng lẽ bây giờ lời tôi nói không có tác dụng nữa hay sao?”Lão gia chủ tức giận nói.

Thấy lão gia chủ chỉ bởi vì chuyện này mà nổi giận với Long Quyền Thái, toàn bộ người nhà họ Long đều run lên một cái.

Cho dù là Vương Trạch ở một bên, cũng khó hiểu nhìn Sở Quốc Thiên.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả lão gia chủ của nhà họ Long cũng phải ra mặt, hơn nữa còn giữ kín như bưng, chẳng lẽ... đây đều là thủ đoạn của cậu Sở hay sao?

Ý niệm này vừa xuất hiện, Vương Trạch không nhịn được giật mình. Phải biết, hiện tại bọn họ đang đối mặt với gia tộc họ Long, một gia tộc lánh đời! Hơn nữa còn là gia chủ đương nhiệm Long Quyền Thái

Trong lòng Long Quyền Thái cảm xúc lẫn lộn, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên sắc mặt bình tĩnh như nước một cái, chợt cắn răng hỏi: “Lão gia chủ, tôi không thể động vào Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di được, vậy tôi có thể động vào thần y Sở được không?” “Nếu như cậu không muốn nhà họ Long bị tiêu diệt, hãy nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ này ngay đi. Thần y Sở muốn cái gì thì cứ cho cậu ta cái đó. Bằng không, ngày nào cậu ta không đi, ngày đó nhà họ Long chúng ta không được yên bình!”

Lão gia chủ tựa như mất kiên nhẫn, sau khi nói xong lời này, đùng một cái cúp điện thoại.

Yên tĩnh.

Nghe thấy âm thanh dập máy, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới tình huống sẽ phát triển thành ra như vậy. Chuyện này... thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Thời điểm mọi người còn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên, điện thoại của Sở Quốc Thiên reo lên một lần nữa. “Chủ tịch Sở, chuyện đều được giải quyết rồi. Tất cả các nhà máy dược phẩm cũng được khôi phục sản xuất. Các bên hợp tác đều xin lỗi và cho chúng ta rất nhiều lợi ích, hy vọng anh có thể tha thứ cho sai lầm của bọn họ. Mời vừa bắt máy, âm thanh quen thuộc của Quách Tiên Nhan lập tức truyền tới. “Tôi đã biết.”

Sở Quốc Thiên nói xong thì cúp điện thoại.

Đám người nhà họ Long khiếp sợ tại chỗ một lần nữa. “Đây... đây chính là năng lực của thần y Sở sao?” Long Hải Cung tràn đầy kiêng kỵ nói. “Chẳng trách cậu ta dám một thân một mình giết tới nhà họ Long, hoả ra, cậu ta có chỗ dựa..” Long Vạn Trường kín đảo lẩm bẩm một câu. “Bố, con không phục, con muốn trả thù. Con muốn thằng nhóc họ Sở này chết không được tử tế!” Long Thiên Dưỡng nghe vậy, nhất thời tức giận nói. “Súc sinh, câm miệng!” Nào ngờ, Long Vạn Trường chợt quát khẽ.

Long Thiên Dưỡng lần đầu tiên bị bố mắng, trong lúc nhất thời không kiềm được rùng mình một cái. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nhịn nổi tủi thân kêu lên: “Bố, con là con trai bố mà, bố nhìn xem bây giờ con hoàn toàn bị anh ta đánh đến mức tàn phế rồi, chẳng lẽ bố lại trơ mắt không thèm ngó ngàng tới, bố thật sự có thể nuốt trôi cục tức này sao?” Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом* để ủng hộ team nha!!!

Long Thiên Dưỡng hoàn toàn phẫn nộ, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới. Không chỉ là gia chủ, ngay cả khi lão gia chủ ra mặt, cũng không ai xử lý được Sở Quốc Thiên.

Nhưng mà anh ta không cam lòng, vừa nghĩ đến tất cả những thứ mà Sở Quốc Thiên đã làm đối với anh ta ở Thanh Phong Môn, anh ta lập tức hận không thể ăn tươi nuốt sống, dùng dao chặt Sở Quốc Thiên một ngàn nhất

Nghe thấy Long Thiên Dưỡng ầm ĩ, sắc mặt Long Quyền Thái không khỏi trầm xuống: “Long Vạn Trường, đây chính là con trai ngoan do cậu dạy dỗ hay sao?” “Thật xin lỗi gia chủ, Vạn Trường không biết cách dạy con, bây giờ tôi sẽ mang nó đi ngay lập tức!” Long Vạn Trường vội vàng trả lời, ngay sau đó cho Trương Hoài Lam một cái ánh mắt.

Trương Hoài Lam hiểu ý, phẫn hận trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên một cái, vội vàng đi về phía Long Thiên Dưỡng, định mang anh ta đi.

Tuy nhiên, Long Thiên Dưỡng căn bản không nuốt nổi cục tức này. Anh ta tránh khỏi Trương Hoài Lam, đỏ mắt nói: “Hôm nay đừng hòng ai ép tôi đi, tôi nhất định phải giết cái tên họ Sở này, có tôi thì không có anh ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.