Có Chồng Là Thần Y

Chương 511: Chương 511: Ra tay một cách thô bạo




**********

Chương 511: Ra tay một cách thô bạo

Một đám nam nữ trẻ tuổi bày ra dáng vẻ trêu tức, khiêu khích mà nhìn Dương Lệ Nga. Ngay khi cô ta vừa bước đến gần chiếc ghế đá, một giọng nói lạnh nhạt sắc bén mang theo chút hờ hững chợt vang lên. “Lại đây”

Hai chữ vô cùng đơn giản lại không khác tiếng sấm tiếng sét giữa trời quang, phút chốc bổ thẳng vào trái tim Dương Lệ Nga.

Dương Lệ Nga không đi tới đó ngay mà lại sững sờ đứng yên tại chỗ, toàn thân liên tục run rẩy.

Đúng lúc này, nét kiêu ngạo trên khuôn mặt của đám nam nữ trẻ tuổi kia cũng lập tức thu lại, nhanh chóng dạt qua một bên. Lúc ấy, một cô gái rất xinh đẹp mặc bộ đồ thể thao adidas chợt xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người.

Người đẹp đó đang ngửa mặt đón ánh nắng mặt trời, trên cổ đeo tai nghe bluetooth, lắng lặng ngồi trên một chiếc ghế dài phía sau dãy ghế đá, nhìn trông yên tĩnh và xinh đẹp đến khó tả.

Cho dù là Sở Quốc Thiên cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía cô gái đó vài lần. “Chị Diễm Diễm... Dương Lệ Nga vừa nhìn thấy người đẹp đó đã sợ hãi lên tiếng chào hỏi. “Nghe nói cô đang trốn tôi?” Chị Diễm Diễm không thèm ngẩng đầu lên vừa lướt di động vừa hỏi. “Không... Không phải, cơ thể mẹ tôi không được khỏe cho lắm, tôi... Tôi đang chăm sóc bà ấy..” Dương Lệ Nga run giọng trả lời. “Chuyện tôi dặn dò, cô đã làm xong chưa?” Chị Diễm Diễm hỏi lại.

Giọng nói của chị Diễm Diễm không lớn, thế nhưng lại có thể khiến cho Dương Lệ Nga nghe xong sợ đến nỗi thay đổi sắc mặt. Cô ta khe khẽ nức nở nói: “Chị Diễm Diễm, mấy ngày nay tôi luôn tìm cậu Minh, nhưng cho dù tôi có tìm thế nào cũng không có bất cứ tin tức gì cả.” “Thế nên, cô mới trốn?” Chị Diễm Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn chằm chằm vào Dương Lệ Nga. “Bộp”

Cảm nhận được sự lạnh lẽo và âm trầm trong ánh mắt của chị Diễm Diễm hai chân Dương Lệ Nga lập tức mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.

Hiển nhiên, chị Diễm Diễm cũng không có bất kỳ chút thương hại nào dành cho cô ta cả. Đôi môi đỏ mọng của người đẹp này khẽ hé mở, lạnh nhạt cất lời: “Mấy người đến lột sạch quần áo Dương Lệ Nga xuống, sau đó quay một đoạn video thật nét vào rồi gửi cho cậu Minh đi. Tôi muốn xem xem đến lúc ấy rồi liệu anh ta có còn thích cái thứ rẻ rách này nữa không” “Không được.”

Dương Lệ Nga nghe vậy, lập tức khiếp sợ không thôi. Cô ta nhìn về một đám thanh niên trẻ đang chậm rãi lại gần mình điên cuồng gào lên: “Mấy người đừng có tới đây, có nói thế nào thì tôi cùng là người nhà họ Dương. Nếu như các người dám nhục nhã tôi, chắc chắc nhà họ Dương chúng tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.”

Chẳng qua là mặc cho Dương Lệ Nga có gào thét thế nào đi chăng nữa thì đảm nam nữ trẻ tuổi kia cũng không hề vì thế mà dừng lại. Trái lại trên mặt bọn chúng còn hiện lên ý cười xấu xa không chút che giấu. “Cô gái nhỏ à, mày sợ cái gì, không phải chỉ là quay một cái video thôi sao, nói không chừng mày lại nhờ nó mà hot đấy?” “Đúng vậy nha, mày phải trải nghiệm vài thứ đi chứ Biết đâu sau khi quay cái video này mày lại thích nó thì sao nhỉ?” Cập nhật chương mới nhất tại* TгцуenАРР.cом

Nào nào nào, anh trai sẽ đối xử tốt với mày mà. Nếu như cậu Minh không thích mày, còn có anh trai thương mày mà...”

Mắt thấy đám nam nữ trẻ tuổi càng đi càng gần mình, Dương Lệ Nga vô cùng khiếp sợ. Cô ta muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại không chịu nghe sai khiến, đến nhấc cũng không nhấc lên nổi chứ nói gì đến chuyện chạy trốn. “Cứu tôi với...

Cuối cùng, Dương Lệ Nga gần như không chịu đựng được nữa, hoảng hốt mà gào lên.

Đám nam nữ trẻ tuổi kia thấy thế lập tức sa sầm mặt lại, đồng thời tăng nhanh tốc độ bước tới.

Khi bọn chúng vươn tay, chuẩn bị tóm lấy Dương Lệ Nga, một giọng nói hờ hững bỗng nhiên vang lên: “Nếu mấy người dám động đến một sợi tóc của cô ấy sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.

Há?

Giọng nói của Sở Quốc Thiên đột ngột vang lên ngăn lại động tác của đám người kia, ngay cả chị Diễm Diễm cũng không nhịn được mà nhìn về phía anh một cái. “Mày là thằng chó nào thế?”

Sau đó một tên thanh niên tóc bạc đeo khuyên tai không nhịn được mà gào lên. “Bốp.”

Sở Quốc Thiên không chút nghĩ ngợi lập tức quăng cho tên đó một cái tát, giọng nói lạnh lẽo tiếp tục vang lên: “Mồm miệng sạch sẽ chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.