Có Chồng Là Thần Y

Chương 508: Chương 508: Sợ sệt




**********

Chương 508: Sợ sệt

Căn nhà nơi Dương Nhã Đan ở rất rộng, thế nên khi Sở Quốc Thiên nghe tin chạy đến, đã nhìn thấy một đám nhân viên y tá đang làm các hạng mục kiểm tra cho Dương Nhã Dan.

So với một người vẫn đang đeo bình dưỡng khí và cắm kim truyền dịch như bà thì tình hình của Lâm Thanh Di thật sự tốt hơn nhiều, thậm chí cô đã có thể tự mình chăm sóc chính mình.

Trong phòng trừ bọn họ ra cũng chỉ còn sót lại Dương Lệ Nga đang đứng bên cạnh giúp đỡ, cô ta đang ân cần hỏi han Dương Nhã Đan.

Vừa mới đến Sở Quốc Thiên đã nhìn về phía Lâm Thanh Di một chút, sau đó mới đi về phía Dương Nhã Đan, nhẹ giọng hỏi: “Dì Nhã Đan, dì tìm cháu sao ạ?” “Quốc Thiên đấy à, dì muốn nhờ cháu một việc.” Dương Nhã Đan nhìn về phía Sở Quốc Thiên, yếu ớt nói. “Dì cứ nói đi, nếu làm được chắc chắn cháu sẽ không bỏ qua.” Sở Quốc Thiên nghiêm túc trả lời. “Thật ra chuyện gì muốn nhờ cháu là chuyện của Lệ Nga, đứa nhỏ này quá bướng bỉnh. Dì không biết con bé gặp chuyện gì ở trường, thế mà ngày hôm nay con bé luôn nói với dì là muốn bỏ học. Nó không quan tâm dì khuyên can đủ đường, con nhóc này thật không biết nghe lời, thế nên dì mới muốn nhờ cháu giúp dì giải quyết.

Khổ thay, Sở Quốc Thiên còn chưa đáp lời bà, Dương Lệ Nga đang đứng bên cạnh đã không nhịn được, tức giận nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy cơ chứ? Mẹ muốn nhờ ai không nhờ lại nhờ cái tên Sở Quốc Thiên rác rưởi này. Nếu như anh ta thật sự đến trường với con sẽ làm con mất mặt chết mất. Con mặc kệ, con không muốn “ “Lệ Nga, sao con lại nói anh Thiên như thế, dù sao đi nữa anh ấy cũng là người thân của con. Con phải đối xử tốt với anh ấy một chút, nghe chưa.” Dương Nhã Đan nghiêm túc nói. “Người thân cái thá gì chứ, con không thèm một người thân như thế. Ngay cả vợ mình mà anh ta còn không bảo vệ được, thế mà còn muốn làm anh con ư? Con thèm vào.” Dương Lệ Nga liều mạng nói. “Con... Con muốn làm mẹ tức chết phải không?”

Dương Nhã Đan tức giận quát lên, vừa nói vừa thở hổn hển.

Bác sĩ đứng bên cạnh nãy giờ thấy vậy sợ hết hồn, vội vã khuyên: “Bà Dương, bà đừng kích động, tính đến giờ sức khỏe của bà mới hồi phục được một chút. Nếu như bây giờ bà không thể khống chế được tâm trạng của chính mình, rất dễ khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng.”

Chỉ tiếc, Dương Nhã Đan còn đang nổi nóng, nào nghe lọt tai mấy lời này, lúc bà chuẩn bị nói thêm câu gì nó, một luồng tanh ngọt nhanh chóng dâng lên trên cổ họng, làm bà không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn.

Phụt.

Giây phút đó, Dương Lệ Nga lập tức bị cảnh tượng đang diễn ra trước mặt dọa sợ. Chân mày của Sở Quốc Thiên nhíu lại càng thêm chặt, anh nhanh chóng châm xuống người Dương Nhã Đan một châm, lúc này mới có thể tạm làm bà bình tình trở lại.

Thấy Dương Nhã Đan vẫn nhìn mình chằm chằm, Dương Lệ Nga lập tức thỏa hiệp, hai mắt cô ta đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con nghe theo mẹ là được mà đúng không mẹ? Mẹ đừng tức giận mà hại thân, mẹ nhé.” “Vậy con phải nghe mẹ, để anh Thiên con đến trường học cùng con, được không?” “Vâng.” Dương Lệ Nga cắn cắn môi, gật đầu đồng ý. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом *để ủng hộ team nha!!!

Sau đó, dưới sự giục giã của Dương Nhã Đan, Sở Quốc Thiên nhận lệnh đưa Dương Lệ Nga tới trường học, đại học tài chính Yên Kinh.

Chẳng qua là sau khi đến cửa trường học Dương Lệ Nga cũng không có ý định bước tiếp, Sở Quốc Thiên thấy thế, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?” “Tôi... Tôi không muốn vào trường học, tôi... Tôi muốn về nhà.” Khuôn mặt của Dương Lệ Nga nhăn nhó, so với khóc còn khó coi hơn.

Vẻ mặt này của Dương Lệ Nga khiến cho Sở Quốc Thiên hơi nhưởng mày, thế nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Dương Lệ Nga nắm lấy tay anh, nhỏ giọng xin xỏ: “Sở Quốc Thiên, hay là chúng ta đi thôi, không nên vào trong đó được không?”

Dương Lệ Nga càng có biểu hiện như vậy, Sở Quốc Thiên càng không nghe theo ý cô ta. Anh khẽ trở tay, bàn tay lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ Nga, nghiêm túc hỏi: “Lệ Nga, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em phải nói cho anh biết mới được.” “Tôi... Tôi cảm thấy trong người không được khoẻ cho lắm, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, những chuyện khác... Đợi đến khi sức khoẻ của tôi tốt hơn một chút, tôi... Tôi sẽ tự mình đến trường học... Ánh mắt Dương Lệ Nga có chút né tránh nói.

Ngón tay Sở Quốc Thiên khẽ nhúc nhích, thoáng bắt mạch cho Dương Lệ Nga, sau đó lên bảo với cô: “Lệ Nga, vừa rồi anh đã kiểm tra thân thể cho em rồi. Em không sao cả, thế nên, rốt cuộc là em đang sợ cái gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.