**********
Chương 406: Sở Vân Nhiên
“Các người còn đứng ngày ra đó làm gì vậy? Mau đặt vé đi!” Nhìn thấy một đám người đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Sở Anh Ngọc đột lập tức thúc giục bọn họ. “Không phải chứ Anh Ngọc, bệnh của họ thì liên quan gì đến thuốc của chúng ta cơ chứ? Cháu có nhầm lẫn gì không đấy?” Sở Tuấn Phong hỏi theo bản năng khi nghe thấy Anh Ngọc nói vậy.
Có ông ta dẫn đầu hỏi trước, những người còn lại cũng bắt đầu tra hỏi bằng được. “Cô Anh Ngọc, có phải là do cô có quá lo lắng rồi không, cô cũng nên biết rằng “Thanh Phế Linh” của chúng ta đã vượt qua cuộc kiểm nghiệm dược phẩm, chắc hẳn là trong thuốc sẽ không có vấn đề gì chứ?” “Hơn nữa trước đó các tiền bối và lãnh đạo cấp cao của gia tộc chúng tôi đã trải qua những cuộc thử nghiệm vô cùng nghiêm ngặt. Về nguyên tắc thì chắc hẳn không có vấn đề gì chứ?”
Nhìn thấy những người này bây giờ vẫn còn trong tình trạng ôm mộng ăn may, trong mắt Sở Anh Ngọc thoáng hiện lên một tia phiền muộn, cô ta hít một hơi thật sâu, nén giận nói: “Lẽ nào các người đã quên lời của tay họ Sở kia nói lúc trước rồi sao?” “Thần Y Sở? Anh ta đã nói cái gì?” “Anh ta nói, trong thuốc của chúng ta có tồn tại... di chứng sau này!” “Chắc chắn là anh ta lừa gạt nhằm hù doạ chúng ta rồi, làm sao trong thuốc của chúng ta lại có thể tồn tại di chứng được chứ?” Lập tức có một người bật cười thành tiếng, căn bản là họ không coi lời nói của Sở Quốc Thiên ra gì.
Sở Anh Ngọc cau mày, nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì thì tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên. “Hả, cái gì.” Sở Tuấn Phong đang gọi điện thoại thì sửng sốt, sau đó điện thoại rơi xuống, “bịch” một tiếng nặng nề.
Âm thanh như bị bóp nghẹt, trong lòng mọi người không khỏi run lên, nhìn Sở Tuấn Phong, chỉ thấy đối phương mặt tái nhợt: “Không... chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được...
Nhìn thấy Sở Tuấn Phong đang tràn đầy sợ hãi, Sở Anh Ngọc càng thêm chắc chắn những gì cô ta nghĩ là đúng, nhưng cô ta cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ bảo Sở Viêm đặt ngay vé máy bay.
Bỗng nhiên, Sở Tuấn Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, túm lấy Sở Anh Ngọc nói: “Anh Ngọc, cháu nhất định phải cứu chú Phong!” “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chú còn cảm thấy tôi có thể cứu nổi chủ sao?” Sở Anh Ngọc nói, giọng điệu cô ta không chút cảm xúc nào. “Nhưng... nhưng chuyện này không thể trách một mình chủ được. Mặc dù công thức điều chế thuốc này là do chú mang tới, nhưng thuốc dẫn này chẳng phải đã qua tay các vị tiền bối và lãnh đạo cấp cao đó thử nghiệm rồi sao. Hơn nữa, việc kiểm tra đo lường thuốc cho thấy thuốc này không có vấn đề gì...
Giọng nói của Sở Tuấn Phong càng lúc càng nhỏ, ông ta không thể ngờ trong vòng một giây bản thân mình từ một vị công thần lại trở thành một kẻ tội đồ phải gánh hết toàn bộ trách nhiệm thế này. “Chú Phong, tuổi tác của chú cũng không còn trẻ nữa rồi. Chú làm gì thì cũng phải biết hậu quả nghiêm trọng của nó chứ, bây giờ gia tộc không trách chủ, mà gia tộc đang cần người chịu đứng ta gánh mọi hậu quả này đó, chú chính là một trong số đó!” Anh Ngọc lạnh lùng nói.
Gánh mọi hậu quả!
Lời nói của Sở Anh Ngọc như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu mọi người.
Họ đến bước đường này thì dĩ nhiên cũng có liên quan ít nhiều đến vụ việc này, bây giờ có xảy ra sự cố như vậy thì bọn họ cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm lên lưng người khác.
Vừa nghĩ đến việc gia tộc mình muốn bọn họ phải gánh mọi hậu quả thì họ không khỏi rùng mình, gương mặt tái mét, trắng bệch đến mức không một giọt máu...
Ba giờ sau, dưới sự dẫn dắt của Sở Anh Ngọc, đảm người bọn họ cuối cùng cũng trở về nhà họ Sở.
Đương nhiên, vừa vào cửa đã bị một đám con cháu của nhà họ Sở vây quanh, sắc mặt đám con cháu đó đều rất hung tợn. “Ngoại trừ cô Anh Ngọc ra, những người còn bắt hết lại cho tạo, lôi tới Chấp Pháp đường mới xong!” Một gã đàn ông cầm đầu lạnh lùng nói.
Thế là lập tức, ngoại trừ Sở Anh Ngọc ra thì tất cả những người còn lại đều bị cưỡng chế lôi đi.
Nhìn thấy đám người của Sở Tuấn Phong mặt xám như tro tàn, Sở Anh Ngọc suy nghĩ một lát rồi cũng theo bọn họ ra Chấp Pháp đường.
Chấp Pháp đường này là nơi nhà họ Sở thi hành luật pháp của gia tộc, nó nằm sâu trong trang viên, ở trong một tầng hầm được canh gác nghiêm ngặt.
Sở Anh Ngọc mặc dù có biết đến Chấp Pháp đường thi hành gia quy nhà họ Sở nhưng cô ta chưa bước vào đó bao giờ, khi cùng đám người Sở Tuấn Phong bước vào tầng hầm, đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo đến mức cắt da cắt thịt thâm nhập vào trong cơ thể cô ta, khiến cho cô ta không khỏi rùng mình một cái.
Những người khác càng không thể chịu nổi, ngoại trừ Sở Tuấn Phong thì khá hơn một chút, còn lại đám người Sở Viêm thì đều run như cầy sấy.
Bởi vì mặc dù Chấp Pháp đường thực thi gia pháp rất đáng sợ, nhưng chủ nhân của Chấp Pháp đường thực thi gia pháp, Sở Vân Nhiên, mới là người khiến cho bọn họ sợ hãi nhất.
Sở Vân Nhiên, đúng như tên gọi của ông ta, tuy đã ngoài năm mươi tuổi rồi nhưng trông ông ta vẫn phong độ, cực kỳ phóng khoáng, nhưng khác hẳn với vẻ ngoài nho nhã lịch sự của ông ta thì ai biết ông ta đều phải sợ ông ta ba phần, bởi vì ông ta còn có một biệt danh vừa nhắc đến là khiến cho người ta sợ tế da đầu – Sở Diêm Vương. “Phong... Chú Phong, cháu... cháu sợ quá, chú... chú nói xem liệu chúng ta có bị chú Vân Nhiên giết chết không?” Một gã con cháu của nhà họ Sở run rẩy hỏi. “Đồ vô dụng, mày sợ cái gì cơ chứ? Chúng ta trung thành và tận tâm với gia tộc như vậy, chỉ là không may chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ta mà thôi. Muốn cho thế giới bên ngoài một lời giải thích hợp tình hợp lý thì chúng ta phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình gây ra mà thôi, đây cũng là nghĩa vụ của đám con cháu chúng ta đối với nhà họ Sở!” Sở Tuấn Phong lạnh lùng mắng. “Phong. chú Phong, chủ nói thật sao?” Lại có người hỏi. “Đương nhiên rồi! Gia tộc chỉ làm vậy để tượng trưng cho việc chúng ta phải gánh vác trách nhiệm. Chẳng lẽ mày thật sự tưởng rằng họ có thể giết hết chúng ta sao?” Sở Tuấn Phong không chút do dự đáp lại. Cập nhật nhanh nhất trên Тгцy*enАРР.cом
Ngay sau đó, dưới sự lãnh đạo của một đám đàn ông hung tợn, Sở Anh Ngọc đi theo đám người Sở Tuấn Phong đến phòng thẩm vấn của Chấp Pháp đường.
Lúc này, Chấp Pháp đường đã chật kín người, bọn họ đều là nhân vật máu mặt trong Chấp Pháp đường của nhà họ Sở, trong số những người ngồi ở đó, người ngồi ở vị trí chính diện kia chính là Chủ nhân Chấp Pháp đường Sở Vân Nhiên – Sở Diêm Vương! “Chú Vân Nhiên, còn có các chú các bác trong nhà nữa, cháu chào mọi người!” Sở Anh Ngọc dẫn đầu chào các vị trưởng bối.
Mặc dù cô ta cũng có địa vị không hề tầm thường trong nhà họ Sở, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là bậc con cháu, còn những vị tiền bối này ở đây khác với thế hệ thứ hai của chi thứ hai trong dòng họ của Sở Tuấn Phong, tất cả bọn họ đều là con cháu trực hệ thực sự, đương nhiên họ vẫn là người nắm giữ quyền lực mạnh nhất.
Sau màn chào hỏi của Sở Anh Ngọc, Sở Tuấn Phong và những người khác lần lượt chào hỏi các bậc tiền bối, tuy nhiên, ngoài trừ có đáp lại Sở Anh Ngọc ra thì tất cả những người thực thi công pháp đều phớt lờ đám người Sở Tuấn Phong. “Chú Vân Nhiên, tình hình đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?” Chờ đám người của Sở Tuấn Phong im bặt như tờ thì Sở Anh Ngọc lên tiếng hỏi.
Sở Vân Nhiên nghe cô ta nói vậy thì chỉ hờ hững liếc cô ta một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh Ngọc, cháu lui xuống trước đi.” “Chú Vân Nhiên.” “Sở Anh Ngọc!
Nhìn thấy Sở Anh Ngọc dám chất vấn Sở Vân Nhiên, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp quyến rũ đột nhiên quát nhẹ một tiếng: “Mau tránh sang một bên đi, chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của tất cả các người rồi!”
Cơ thể mảnh mai của Sở Anh Ngọc run lên bần bật, cô ta lập tức không nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Mà Sở Tuấn Phong cũng cau mày theo, dường như ông ta chợt nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị đám người Sở Vân Nhiên, ông ta nuốt nước miếng, nói: “Anh Vân Nhiên, em... có phải bọn em đã gây ra phiền phức lớn cho gia tộc rồi không?”
Anh ta vừa thốt ra thì cả Chấp Pháp đường đột nhiên im bặt như tờ, một hồi lâu sau, Sở Vân Nhiên, người đang ngồi ở vị trí chính diện mới ngước mắt lên nhìn ông ta, như thể đang nhìn một cái xác không hồn, lạnh lùng nói: “Thuốc mới điều chế là thuốc giả, các người... khó mà thoát được tôi!”
Âm!
Những lời nói của Sở Vân Nhiên giống như tia sét giảng từ trời xanh, khiến cho đám người Sở Tuấn Phong lập tức tê cóng cả da đầu.