**********
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của các vệ sĩ nhà họ Hoàng, người đàn ông nọ không hề có chút sợ hãi, ngược lại anh vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào phía sau đám đông.
Dưới cái nhìn của người đàn ông, đám đông tách ra, một nhóm nhân vật cốt cán ăn vận sang trọng của nhà họ Hoàng bước ra, bao gồm cả Hoàng Thế Quân và Cát Lôi Đạt.
“Bố!” Cát Vân Tử nhìn thấy bèn vội vàng chạy đến bên cạnh bố mình.
Sắc mặt Cát Lôi Đạt không được tốt cho lắm, nhìn thấy con gái mình cũng liên quan đến bèn không khỏi nghiêm túc hỏi: “Vân, nói cho bố biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Trái tim Cát Vân Tử như vỡ òa, cô không nói, nhưng vô thức nhìn người đàn ông vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
Cảm nhận được ánh mắt của Cát Vân Tử, sắc mặt Hoàng Thế Quân không khỏi sa sầm lại, trầm giọng hỏi: “Anh là ai? Sao lại đến nhà họ Hoàng gây rối?”
“Tôi đến tìm Hoàng Thế Công, nhân tiện muốn gặp Hoàng Thế Quân.” Người đàn ông khẽ nói.
“Tôi là Hoàng Thế Quân!” Hoàng Thế Quân thoạt đầu sửng sốt, sau đó lạnh lùng đáp, ông ta có thể nhìn ra được người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản chút nào.
“Thì ra ông là Hoàng Thế Quân!” Vẻ mặt của người đàn ông hết sức lạnh lùng, buông giọng: “Mau cho tôi một lời giải thích về chuyện ông phải sát thủ giết tôi nào!”
Sát thủ?
Hoàng Thế Quân giật mình, rồi như nghĩ ra điều gì, ông ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó và thốt lên: “Anh là Sở thần y sao?”
“Có vẻ như ông đã thừa nhận rồi.” Người đàn ông đó chính là Sở Quốc Thiên, sau khi thức dậy, anh đã yêu cầu Diệp Lệ Á lái xe đưa anh đến nhà họ Hoàng.
Hoàng Thế Quân chưa bao giờ nghĩ rằng sát thủ ông ta cử đi sẽ thất bại, Sở Quốc Thiên lại đuổi theo Yên Kinh nhanh như vậy, nhưng ngay sau đó ông ta đã chấn chỉnh lại, lạnh nhạt hừ một tiếng: “Sở thần y, thấy anh đại nạn không chết tôi cũng không muốn truy cứu nữa. Quay về đi, đây không phải là nơi anh có thể đến”
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Sở Quốc Thiên chế nhạo.
“Vậy cũng dễ xử thôi.” Hoàng Thế Quân cũng cười, ông ta vỗ tay ra lệnh: “Đóng cửa lại!”
“Vâng.”
Một tên bảo vệ đóng cửa biệt thự lại ngay tức khắc. Hoàng Thế Quân thấy vậy, khỏe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười hung tợn: “Sở thần y, tuy rằng anh có chút danh tiếng, nhưng cũng không là gì so với nhà họ Hoàng gia chúng tôi đâu. Nếu anh đã dám chạy đến Yên Kinh thì chắc cũng nghĩ đến kết cục này chứ hả?”
Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Cát Vân Tử hé môi, cuối cùng không nhịn được nói: “Bác Hoàng, bác đừng vội, chuyện này... Chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hỗn láo, chỗ này không đến lượt con nói!” Cát Lôi Đạt biến sắc, lập tức mắng con.
Hoàng Thế Quân cau mày nhìn Cát Vân Tử: “Vân, cháu quen người họ Sở này sao?”
“Không quen ạ..."
Cát Vân Tử định giải thích, nhưng vừa nói xong, Sở Quốc Thiên đã ngắt lời cô ta, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thế Quân, đừng nói nhảm nữa, mau ra tay đi.”
"Sao thế, gấp đi đầu thai vậy à?” Hoàng Thế Quân lắc đầu chế nhạo.
Thấy vậy, Cát Lôi Đạt nhẹ nhàng nói: “Anh Hoàng, hay là cứ giao người này cho tôi đi.”
“Không cần đâu, việc của ai người đó giải quyết, đúng là lúc trước tôi có cho người đi giết hắn. Nếu hắn đã tới tận cửa rồi thì cứ để người nhà họ Hoàng xử lý hắn ta.”
Hoàng Thế Quân nói với một đệ tử nhà họ Hoàng: “Cậu, lên đi!”
Đệ tử nhà họ Hoàng đang định bước tới thì thấy Sở Quốc Thiên lắc đầu nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, các người nên cùng nhau đánh đi.”
Đệ tử nhà họ Hoàng nghe thấy bèn tức giận nói: “Anh cũng xem trọng bản thân mình quá rồi đó, đối phó với anh một mình tôi là đủ rồi.”
Nói xong, hắn giậm chân, sau đó phi thân như đạn bắn về phía Sở Quốc Thiên.
Nhưng trước đòn tấn công như sấm sét của hắn, Sở Quốc Thiên lại không hề động đậy.
“Chết tiệt, tên này không phải bị đần đó chứ?”
“Không có gan mà cũng dám đến nhà họ Hoàng gây sự à?”
“Chậc chậc, còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi...”
Trước sự thờ ơ của Sở Quốc Thiên, đệ tử nhà họ Hoàng lần lượt lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ trừng mắt nhìn tên đệ tử nhà họ Hoàng kia đã tới trước mặt Sở Quốc Thiên rồi, mà nắm đấm của hắn lại không thể chạm đến người Sở Quốc Thiên.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, rõ ràng Sở Quốc Thiên không hề nhúc nhích, nhưng đệ tử nhà họ Hoàng kia dường như bị điểm huyệt vậy, ngoại trừ tròng mắt có thể di chuyển ra thì không hề phát ra tiếng động nào.
Sở Quốc Thiên không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, anh vẫn lãnh