“Bảo Nhi, quay lại đây nào con!”
Lâm Thanh Di chẳng thèm để ý đến Sở Quốc Thiên, chỉ quay sang gọi Bảo Nhi một câu.
Hai mắt Bảo Nhi sáng ngời nhìn Lâm Thanh Di một cái, rồi lại quay sang nhìn Sở Quốc Thiên một cái, cuối cùng vẫn gục đầu chạy sang phía Lâm Thanh Di.
Nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện này, tầm mắt Lâm Thanh Di dần dần mơ hồ. Ngón tay cô cong lại siết thật chặt, từng đốt ngón tay trắng bệch cả ra.
Sáu năm, suốt sáu năm ròng, cô đã gần như quên đi người đàn ông này mất rồi, nhưng rồi anh ấy lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô.
Sáu năm trước, bởi vì ông nội cố ý sắp xếp, cô bị ép phải kết hôn với người đàn ông này. Thế mà sau khi kết hôn chẳng được bao lâu, anh lại đột nhiên biến đầu mất, và khiến cô càng tuyệt vọng hơn cả, ấy là, cô phát hiện mình đã mang thai. Tất cả mọi người, ai nấy đều khuyên rằng thôi thì hãy bỏ đứa trẻ này đi, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn giữ vững quan điểm, hạ sinh đứa bé này. Chính bởi vì thế mà những năm qua cô đã phải nhận biết bao sự khinh thường. “Tại sao vậy, nếu anh đã đi rồi, sao lại còn quay về đây làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa làm gì?”
Lâm Thanh Di gần như điên loạn mà gào thét, dường như cực kỳ muốn trút bỏ nỗi phần uất và đau khổ trong suốt sáu năm ra ngoài qua tiếng rống ấy.
Nhìn người phụ nữ mang dáng vẻ yếu đuối như thế, tim Sở Quốc Thiên đau đớn, trong mắt cũng chất chứa nỗi xót thương. Anh tiến tới, muốn giúp Lâm Thanh Di lau đi nước mắt, nhưng chỉ vừa mới vươn tay ra “chất” một tiếng, trên mặt anh đã hứng trọn một cái tát “Đừng chạm vào tôi!”
Lâm Thanh Di cần chặt môi, trong mắt chỉ chất đầy nỗi ai oán. “Thanh Dị, phải... Tôi thật sự xin lỗi em!”
Sở Quốc Thiên thu lại bàn tay chơ vơ giữa không trung, thật sự rất áy náy.
Nghe tiếng Sở Quốc Thiên đáp như thế, Lâm Thanh Di tự giễu cười khẩy, cất tiếng lẩm nhẩm mấy chữ “thật sự xin lỗi” ấy. Trên gương mặt thanh tủ chỉ có nụ cười hờ hững, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu một cái, cô bế Bảo Nhi lên rồi rời đi.
Miệng Sở Quốc Thiên mấp máy, có phần do dự, nhẹ nhàng “Thanh Dị, năm ấy tôi rời đi vì có nỗi khổ. Tôi không hy vọng báo: xa vời rằng em sẽ tha thứ cho tôi, tôi chỉ mong, rằng em hãy cho tôi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm mà thôi.”
Sở Quốc Thiên không muốn lừa dối Lâm Thanh Di, nhưng nguyên nhân anh ấy rời đi năm ấy thật sự rất phức tạp. Anh ấy hoàn toàn không muốn kéo Lâm Thanh Di dính dáng vào chuyện này.
Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di day day bờ môi. Vừa muốn lên tiếng, Triệu Mai Hương lại “hừ một tiếng lạnh lẽo. “Nỗi khổ a? Cũng bởi vì nỗi khổ này mà cậu để cho con gái của tôi chịu biết bao khinh nhục ư? Chuộc lỗi sao? Cậu lấy cái gì ra để chuộc lỗi với con gái tôi đây?”
Nghe Triệu Mai Hương nói thế, Lâm Thanh Di cũng lắc đầu một cái, không muốn bận tâm đến Sở Quốc Thiên nữa. Trông thấy Lâm Thanh Di định rời đi, Sở Quốc Thiên vội vàng đuổi theo kéo cô lại, nhưng cũng chỉ lại nhận thêm một cái tát nữa. Lâm Thanh Di căn chặt môi, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa: “Sở Quốc Thiên, rốt cuộc anh muốn gì đây? Tôi không cần anh phải chuộc lỗi gì hết, bởi vì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Anh... Nếu được, thì anh cũng đừng xuất hiện trong cuộc đời của hai mẹ con tôi nữa. “Oa hu hu hu!”
Bảo Nhi vốn chẳng hề lên tiếng từ nãy đến giờ khi thấy cảnh tượng này đột nhiên khóc òa, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, đừng đuổi bố đi mà. Bố đi rồi, Bảo Nhi lại thành đứa trẻ không có bố
Bảo Nhi khóc quá to, từ chỗ Lâm Thanh Di chạy vụt qua đứng bên chân Sở Quốc Thiên, ôm chặt ống quần Sở Quốc Thiên. Cô bé rất sợ nếu mình lợi lỏng tay một xíu thôi thì Sở Quốc Thiên sẽ lại rời khỏi cuộc sống của cô bé lần nữa.
Lâm Thanh Di thấy thế nhất thời cuống lên, cô vội vàng đi đến bên cạnh Sở Quốc Thiên, bể Bảo Nhi lên ôm cô bé vào trong lòng, liên tục cất tiếng ủi an “Bảo Nhi đừng khóc mà, mẹ không đuổi bố đi nữa, mẹ không đuổi đầu.
Nghe thấy Lâm Thanh Di nói thế, bấy giờ Bảo Nhi mới nín lại tiếng rấm rứt. Bé nhìn Sở Quốc Thiên qua khuôn mặt đầm lệ, tiếng con trẻ mang đầy nỗi sợ hãi: “Bố ơi, mẹ đồng ý với con rồi, không đuổi bố đi nữa. Vậy bố cũng hứa với con nhé, đừng bỏ rơi con với mẹ nữa được không a? Bảo Nhi không muốn làm đứa trẻ không có bố nữa đầu.”
Nghe thấy những lời ấy của Bảo Nhi, Sở Quốc Thiên nhìn không được nối chua xót day dứt trong lòng mình. Thấy nỗi khẩn cầu trong mắt Bảo Nhi khiến lòng anh nhói đau vô cùng. Anh có thể tưởng tượng ra được, những năm bỏ đi này đã mang lại bao nhiêu là khổ đau cho hai mẹ con rồi! “Ừ, ừ! Bố, bố không đi đâu nữa cả, Bảo Nhi sẽ không còn là đứa trẻ không có bố nữa rồi ha Hốc mắt Sở Quốc Thiên đỏ hoe, trong đôi mắt chan chứa ý cười cứng chiều.
Nghe thấy Sở Quốc Thiên nói như vậy, Lâm Thanh Di đã ướt đẫm lệ nhòa từ lâu.
Từ khi còn nhỏ Bảo Nhi đã hiểu chuyện lắm. Bé biết mẹ không muốn nói về bố, nên bé chẳng bao giờ chủ động hỏi về chuyện của bố cả.
Nhưng mà lúc đến nhà trẻ, bé lúc nào cũng bị mấy đứa bé học chung bắt nạt, bảo bé là đứa trẻ không có bổ.
Có lần Lâm Thanh Di đi đón con tan học, trông thấy rất rõ rằng có hai đứa bé bắt nạt Bảo Nhi, nói Bảo Nhi là trẻ không có bố, là một đứa con hoang.
Nhìn con gái khóc nhiều đến như thế, nhưng sau khi trông thấy mình thì lại cố gắng giương miệng nở một nụ cười gượng gạo. Nhất là khi cùng mình về nhà, cô bé sẽ chẳng bao giờ nhắc về bố lấy một câu.
Con gái hiểu chuyện như thế khiến Lâm Thanh Di đau lòng không thôi. Cô không dám để bé con thấy mình khóc, chỉ có thể trốn vào trong nhà vệ sinh lên khóc thầm.
Cô biết, con gái cô vẫn luôn mong mỏi có bố
Nhưng mà bé con không muốn thấy mình không vui, bé con nhỏ xíu xíu đã phải chịu đựng nỗi áp lực lớn lao đến nhường nào.
Nghe giọng nói dịu dàng xiết bao của Sở Quốc Thiên Bảo Nhi trong phút chốc cười thật tươi, bé vừa muốn vươn bàn tay bé nhỏ ra sờ lấy hai bên má của Sở Quốc Thiên đã bị Triệu Mai Hương quát một tiếng lạnh căm “Không được đụng đến Bảo Nhi
Triệu Mai Hương vừa nói vừa đoạt lại Bảo Nhi, nhưng tiếc thay Bảo Nhi lại chẳng tình nguyện. Sở Quốc Thiên sợ Bảo Nhi sẽ bị thương, vậy nên chỉ lặng thinh, để Bảo Nhi năm gọn trong lòng Triệu Mai Hương. “Sở Quốc Thiên, tôi khuyên cậu chở được nước mà làm tới, Thanh Di nhà tôi có thể ngốc, nhưng tôi thì không!” Sau khi Triệu Mai Hương giành lấy được Bảo Nhi, nhìn Sở
Quốc Thiên với vẻ chẳng thể nói là hiền lành: “Tôi vốn định cho cậu một khoản mời cậu rời đi, nhưng cậu đúng là thứ không biết điều. Hừ, bây giờ thằng bé Tuấn Anh đang có ý với Thanh Di, thấy bệnh viện nhà chúng tôi gặp chuyện thì cung cấp một lô thuốc men mà chỉ lấy giá gốc. Hơn nữa, tôi cũng đã đồng ý sẽ gả Thanh Di vào nhà họ Vương, cuộc sống chắc chắn sẽ chẳng còn khổ cực như vậy nữa. Cậu dẹp ngay ý định của mình đi! Bây giờ, cút ngay cho tôi! “Oa!”
Bảo Nhi nghe vậy, nháy mắt khóc nức nở “Bà nội, bà đừng mắng bố mà, Bảo Nhi không muốn bố mẹ xa nhau đầu..
Nhìn Bảo Nhi cử khóc mãi không nín được, Sở Quốc Thiên đau lòng vô cùng. Anh chẳng ngờ con gái mình lại hiểu chuyện đến thế, hơn nữa lại còn bảo vệ anh ấy đến vậy.
Nhưng không chờ anh ấy mở lời nói gì, Triệu Mai Hương lại lần nữa quát tháo “Lâm Bảo Nhi, không được khóc nữa! Nếu con khóc nữa thì buổi tối không được ăn cơm đâu!
Nghe thấy thế, Bảo Nhi càng khóc dữ hơn, vừa khóc vừa vươn hai tay duỗi về phía Sở Quốc Thiên. “Mẹ, Bảo Nhi còn nhỏ, mẹ đừng dọa con bé”
Lâm Thanh Di thấy con gái khóc thảm thiết như thế, vội vàng lên tiếng. “Dọa nó ư? Cái loại trẻ con như này, bà đây không chỉ muốn dọa nó, mà hôm nay còn phải đánh nó mới được!”
Triệu Mai Hương hung hãn trợn trừng mắt nhìn Lâm Thanh Di, lửa giận càng lớn hơn, vừa nói vừa giơ tay định đánh Bảo Nhi.
Nhưng ngay khi bàn tay bà ta sắp đánh vào người bé, một bàn tay khác đã nắm chặt cổ tay bà ở trên không trung. Ngay khi Triệu Mai Hương định nổi đóa lên, một thanh âm trầm tối vang vọng. “Dám động đến con gái của Sở Quốc Thiên tôi, bà cứ thử xem!”