**********
Sở Quốc Thiên cũng không có lập tức hỏi han gì, mà bình tĩnh để yên cho những người này đi vào trong phòng khám bệnh, sau đó nhanh chóng thông báo cho Uông Giai Kỳ và Triệu Huyền Vy.
Lúc hai người phụ nữ đến nơi, Sở Quốc Thiên đã chữa trị cho năm bệnh nhân rồi, các cô cũng không dám lơ là, sau khi thay xong quần áo, cũng vội vàng bắt đầu giúp đỡ Sở Quốc Thiên khám bệnh.
"Ngụy rồi Giai Kỳ, dược liệu không đủ!" Nửa tiếng sau, Triệu Huyền Vy bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Loại dược liệu nào?" Trái tim Uông Giai Kỳ ngay lập tức trùng xuống.
"Tinh bột nghệ, đá thạch anh đã hết rồi, những loại dược liệu khác ngoại trừ số rất ít còn tồn lại, còn tất cả đều đã bán hết rồi!"
"Cái gì cơ, tại sao lại không sắp xếp trước?" Uông Giai Kỳ nóng nảy. Phòng khám bệnh mà không có dược liệu, thì có khác gì nấu cơm mà không có gạo đâu?
"Tôi đã liên hệ với nhà cung cấp hàng ngày hôm qua, để cho bọn họ sáng sớm hôm nay sẽ đưa hàng đến, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tới..."
"Mau liên lạc lại với họ đi!" Uông Giai Kỳ dứt khoát nói.
Vì vậy, Triệu Huyền Vy gọi lại lần nữa cho nhà cung cấp hàng, chỉ tiếc là cô ấy gọi đi mấy lần, đều không liên lạc được.
Uông Giai Kỳ đã nhận ra có điều gì đó không đúng, cô ấy nhướng mày hỏi: "Huyền Vy, không gọi được à?"
"Không gọi được..."
Trái tim Uông Giai Kỳ run lên, nếu phòng khám bệnh mà hết dược liệu, có thể sẽ mất bệnh nhân, hơn nữa có vài bệnh nhân đang trong tình trạng nghiêm trọng, nếu không thể dùng thuốc đúng hạn, tình trạng của bệnh rất có thể sẽ càng nặng hơn.
Có điều ngay sau đó, Uông Giai Kỳ đã liên tưởng đến những gì Nam Cung Văn đã nói hôm qua, trong lòng cô ấy không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự là tên khốn kia giở trò quỷ?
"Cô đoán không sai đâu, chắc là anh ta đã ở đằng sau động tay động chân rồi." Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên bỗng nhiên nói một câu.
Uông Giai Kỳ đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên, có một vài bệnh nhân gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, sao các người là đứng yên hết thế, mau khám bệnh cho chúng tôi đi!"
"Đúng vậy đó, tôi đã khó chịu muốn chết luôn rồi, các người còn ở đó lề mà lề mề?"
"Xin lỗi mọi người, đáng tiếc nhưng chúng tôi phải thông báo, phòng khám bệnh bây giờ không có dược liệu, nếu không mọi người có thể đi tới phòng khám bệnh khác hoặc là bệnh viện khám, nếu thật sự không khỏi thì có thể quay lại chỗ chúng tôi khám, đến lúc đó mọi người có thể cầm đơn thuốc đến chỗ khác lấy thuốc cũng được." Thấy bệnh nhân bắt đầu thúc giục, trong lòng Uông Giai Kỳ càng thêm sốt ruột.
Nhưng, nhóm bệnh nhân này cũng không có dễ nói chuyện như những gì cô ấy tưởng tượng, chờ sau khi cô ấy nói xong, họ lập tức bắt đầu ầm ĩ lên.
"Cô đang đùa chúng tôi đấy à, chúng tôi đã tranh thủ đến đây từ sáng sớm để xếp hàng, bây giờ cũng đã qua gần một tiếng đồng hồ rồi, cô lại nói chúng tôi đi qua phòng khám khác?"
"Đúng rồi đó, sao các người không nói sớm là trong phòng khám bệnh không có đủ dược liệu đi, cần gì phải làm mất thời gian của chúng tôi thế?"
"Chúng tôi đã khó chịu thế này rồi, cô còn bảo chúng tôi đi đâu nữa?"
"Cho dù có đi đến nơi khác, cũng không biết chúng tôi có phải xếp hàng nữa hay không, đến lúc đó bệnh tình của chúng tôi chuyển biến xấu đi thì người nào chịu trách nhiệm!"
"..."
Trong nháy mắt, sự bất bình trong lòng những bệnh nhân này đã lên đến cực hạn, bọn họ cũng không có ngoan ngoãn rời đi, mà dứt khoát ỷ lại vào phòng khám bệnh Hồi Xuân, giống như muốn tìm Uông Giai Kỳ phụ trách.
Uông Giai Kỳ thấy thế, gấp muốn khóc, cô theo bản năng nhìn về phía Sở Quốc Thiên, nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ đây?"
Sở Quốc Thiên nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
"Ha ha, anh xác định là mình thật sự có thể xử lý ổn thỏa không?" Bỗng nhiên, giọng nói của Nam Cung Văn vang lên.
Sở Quốc Thiên và Uông Giai Kỳ quay sang hướng về phía giọng nói phát ra nhìn, đã phát hiện ra Nam Cung Văn dưới sự hỗ trợ của một đám vệ sĩ, thản nhiên bước từ ngoài vào.
"Nam Cung Văn, thì ra đúng là anh đang ở đây giở trò! Tại sao anh phải làm như vậy?" Uông Giai Kỳ không nhịn được, lúc này lập tức nóng giận trách móc một câu.
"Nguyên nhân vì sao tôi phải làm vậy đáng lẽ cô phải biết rõ chứ?" Anh ta không giống như cô đoán, Nam Cung Văn lại không hề có ý định giấu diếm, mà vẻ mặt còn cười cợt trả lời.
Sự tức giận trong lòng Uông Giai Kỳ càng lớn, nhưng cô ấy cũng biết nếu dây dưa gây sự với Nam Cung Văn cũng không giúp ích được gì, chỉ có thể
oán hận nói: "Anh đừng có mừng vội, y thuật của Sở Quốc Thiên rất cao, anh ấy nhất định có thể nghĩ ra cách để chữa trị cho những bệnh nhân này!"
"Thần Y Sở Quốc Thiên Sở thần y à, ngày hôm qua sau khi trở về tôi đã cho người điều tra về anh ta, biết anh ta quả thật cũng có chút tài năng, có điều... cũng chỉ có như vậy mà thôi." Vẻ mặt Nam Cung Văn như thể thông tin vào lời cô ấy nói.
"Dù vậy anh cũng không thể sánh bằng anh ấy!" Uông Giai Kỳ tức giận nói.
Ai ngờ được Nam Cung Văn cũng không có tức giận, trên mặt của anh ta vẫn treo cái biểu cảm giễu cợt ấy: "Trước tiên khoan hãy bàn đến chuyện y thuật của tôi và anh ta ai tốt hơn ai, bây giờ tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết, thần y Sở của cô có khả năng không được bao lâu sau sẽ phải rời đi đấy!"
"Anh có ý gì?"
Nghe thấy anh ta nói xong, không