Có Chồng Là Thần Y

Chương 329: Chương 329: Thực sự rất vội




**********

“Bố!”

Nhìn Mã Hồng Hải không còn chút máu, Mã Nguyên Đào muốn bước tới cứu ông ta, nhưng vào lúc này, Sở Quốc Thiên đã ném thẳng Mã Hồng Hải về phía Mã Nguyên Đào.

Đón được thân thể của bố mình, nhìn thấy bộ dạng của ông ta lúc này, Mã Nguyên Đào cảm thấy thực bi thương, giận dữ hét lên: “Họ Sở kia, anh đã làm gì bố của tôi?”

“Đừng lo lắng, bố của anh đơn giản là trở thành một phế nhân, ông ta không chết được!” Sở Quốc Thiên nhún vai nói.

Đã thành phế nhân? Toàn bộ mọi người đều bị sốc khi nghe thấy những lời này.

Không chỉ là các khách mời, mà ngay cả La Vân, Đao Hoàng và những người khác cũng cau mày.

Mọi người đều biết đó là Mã Hồng Hải, là trưởng môn của Thanh Phong môn, cứ như vậy trở thành phế nhân sao?

Một người tiêu diệt cả một môn phái, hành động lần này của Sở Quốc Thiên đủ ác!

Long Thiên Dưỡng đứng phía sau mi tâm không khỏi giật giật, anh ta không ngờ Sở Quốc Thiên ra tay quyết đoán đến vậy.

Mã Nguyên Đào cay đắng trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó lại quỳ xuống với Long Thiên Dưỡng, cầu xin: “Cậu chủ Long, xin hãy làm chủ cho Thanh Phong môn chúng ta, giết chết tên họ Sở này!”

Lúc này, Mã Nguyên Đào hiểu rõ hắn ta không thể làm gì Sở Quốc Thiên chỉ với sức mạnh của bản thân mình, giờ hắn ta chỉ hy vọng rằng Long Thiên Dưỡng, với thân phận, hậu trường vững chắc mới có thể giúp hắn có thêm chút hy vọng.

Đó cũng là tia hy vọng duy nhất! Làm sao hắn ta có thể nghĩ rằng đám cưới của mình lại trở thành ngày tàn của Thanh Phong môn!

Lần nữa nghe thấy tiếng van xin của Mã Nguyên Đào, Long Thiên Dưỡng xoay nhẹ ly rượu trong tay, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp anh.” Ngừng một chút, anh ta nhìn Sở Quốc Thiên đầy tiếc nuối: “Vốn dĩ, tôi còn cho anh là một kẻ thức thời có chút tài năng, nhưng hiện tại xem ra anh chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu, không thể trọng dụng!”

Long Thiên Dưỡng nói xong liền đứng dậy khỏi ghế đẩu, đi thẳng về phía Sở Quốc Thiên.

Tất cả mọi người rùng mình, đều biết vị cậu chủ Long quái dị này muốn ra tay!

Mà Sở Quốc Thiên chỉ là bình tĩnh nhìn Long Thiên Dưỡng, trong mắt cũng không có một tia dao động.

“Cậu chủ Long tạm thời đừng nên nóng nảy.”

Đột nhiên, Đao Hoàng ngăn cản Long Thiên Dưỡng, bảo vệ anh ta chặt chẽ ở phía sau lưng mình, không cho Sở Quốc Thiên có bất kỳ cơ hội hành động nào.

“Đạo Hoàng, ông làm vậy là có ý gì?” Long Thiên Dưỡng cười hỏi.

“Tôi đã hứa với bó của anh là sẽ bảo vệ an toàn cho bản thân cho anh. Anh không thể để cho ông lão tôi đến tầm tuổi này còn thất hứa.” Đạo Hoàng bất lực nói.

“Haha, nếu đã như vậy, tôi liền làm phiền ông vậy.” Long Thiên Dưỡng cũng không có hứng thú với việc này, lập tức chắp hai tay sau lưng, nhìn Sở Quốc Thiên một cách chế nhạo.

Đao Hoàng gật đầu, sau đó nói với Sở Quốc Thiên: “Anh bạn, ngay cả Mã Hồng Hải cũng không phải là đối thủ của cậu. Ông lão đây đã đánh giá thấp trình độ của cậu, nhưng nếu cậu cho rằng bằng thực lực này mà có thể trước mắt đả thương đến cậu chủ Long, vậy thì cậu cũng thực sự là nghĩ quá nhiều rồi. “

Trước khi Sở Quốc Thiên lên tiếng, Vương Vũ Huyền ở cách đó không xa đã lo lắng nói: “Đạo Hoàng tiền bối, ngài không thể làm chuyện này được. Thần y Sở tốt xấu gì cũng là anh hùng dân tộc, Anh ấy đã giúp bộ mặt y học cổ truyền của nước Viễn hồi phục. Nếu hiện giờ ngài công khai đối phó với anh ấy, thì toàn bộ giới y học của nước Viễn sẽ không bằng lòng!”

“Xin lỗi, ông lão ta đã nói là sẽ làm. Vì tên nhóc này muốn hại cậu Long Thiên Dưỡng, vậy thì ông lão ta đây nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cho dù có cùng toàn bộ giới y học nước Viễn kết thù cũng không có việc gì!”

Vương Vũ Huyên lo lắng đến khó thở, đang định nói một điều gì đó, lại nghe thấy Triệu Tĩnh Nhã ho nhẹ một tiếng nói: “Mọi người, bà lão ta đây có lời muốn nói. Trong chuyện này đúng là từ đầu cậu chủ Long đã có lỗi trước, nếu hai người không thể giải quyết ôn hòa, vậy thì bà lão ta đây cũng sẽ đứng ra hỗ trợ Thần y Sở đúng như những gì ta đã nói trước đó, ta nói được làm được!”

Chà!

Không ai nghĩ rằng ngự y Triệu Tình Nhã lần này sẽ có thái độ rõ ràng như vậy.

Ngay cả Long Thiên Dưỡng cũng không nhịn được mà nghiêm mặt nói: “Ngự y Triệu, ngài có chắc là muốn khiêu chiến với tôi không?”

“Tình thế bắt buộc, thứ lỗi cho ta.” Triệu Tĩnh Nhã nói một cách không khiêm tốn nhưng cũng không hống hách.

“Được rồi! Ngự y Triệu đã có sự lựa chọn, vậy xin lỗi cho ta nói trước, hy vọng sau này bà sẽ không hối hận, bởi vì bà cũng không còn cơ hội để hối hận nữa!” Long Thiên Dưỡng lạnh lùng nói.

Nhưng Triệu Tĩnh Nhã lại không nói gì.

Lúc này, nhịp tim của Vương Vũ Huyền đã tăng cực nhanh, cô ta biết lý do tại sao bà cô ấy luôn ủng hộ Sở Quốc Thiên. Bởi vì bà ta luôn tin tưởng vào thực lực của Sở Quốc Thiên, đồng thời cũng là vì tin tưởng những gì cô ta nói.

Bởi vì bà nội muốn nhân cơ hội này nhờ Sở Quốc Thiên chữa căn bệnh tiềm ẩn cho cô ta...

“Trời ạ, vị ngự y này điên rồi sao?” “Bà ta còn dám khiêu chiến với cậu chủ Long, bà ta sắp chết rồi!”

“Ngự y Triệu, hiện tại bà hối hận còn kịp, đừng làm chuyện hồ đồ...”

Nhìn thấy bầu không khí lần nữa ngột ngạt đến cực điểm, một đám khách có quan hệ tốt với Triệu Tĩnh Nhã không nhịn được lên tiếng. Nhưng bất kể người đến khuyên can là ai thì Triệu Tĩnh Nhã cũng đều phớt lờ.

Long Thiên Dưỡng nhìn thấy cảnh này, nheo mắt lại, nhẹ nói: “Đạo Hoàng, thằng nhóc này sẽ giao cho ông.”

“Được.”

“Chờ đã!”

Khi Đao Hoàng sắp đồng ý, thì Sở Quốc Thiên lại ngắt lời của ông ta. “Nhóc con, cậu hối hận rồi sao?”

Đạo Hoàng cười nói.

Nhưng lúc này Sở Quốc Thiên vội xua tay nói: “Không phải, ông hiểu lầm rồi! Tôi chỉ là cảm thấy ông một chút thực lực cũng không có. Trừ bỏ làm màu thì chỉ có làm mất thời gian của tôi. Cho nên bây giờ cả hai người cùng lên đi, tôi đang rất vội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.