**********
“Nói xin lỗi cũng không phải không thể nhưng thần y Sở có phần quá quan tâm tới một món hàng như vậy rồi. Nếu như anh đồng ý, ngay giây tiếp theo, tôi có thể dùng hai tay dâng lên cho anh mười người phụ nữ còn xuất sắc hơn cô ta nhiều!”
Mộ Phong Lâm lại nói tiếp.
Sở Quốc Thiên không có phản ứng gì. “Anh nói anh có thể xin lỗi, vậy tôi chỉ quan tâm anh sẽ xin lỗi như thế nào!”
Mộ Phong Lâm nhướng mày: "Không biết thần y Sở muốn tôi phải làm sao?” “Quỳ xuống đất, dập đầu, tự tát mình một trăm cái, chuyện này cứ thế cho qua.
Sở Quốc Thiên thờ ơ đáp.
Lời vừa nói ra, tất cả nhân viên an ninh xung quanh đều cảm thấy sợ hãi.
Mấy người đi vào theo Mộ Phong Lâm đều lộ vẻ giận dữ, trực tiếp chỉ thẳng vào Sở Quốc Thiên, lên tiếng mắng mỏ. “Đồ thối tha không biết xấu hổ. Cậu chủ của chúng tôi bằng lòng ngồi đây nói chuyện với anh là đã nề mặt anh lắm rồi. Thế mà anh còn dám nói ra mấy lời ngông cuồng, càn rỡ như vậy!
Mộ Phong Lâm đưa tay lên, cắt đứt mấy lời mắng mỏ của họ. "Cần gì phải nổi giận? Thần y Sở, tôi không biết là người nơi nào nhưng tôi vẫn luôn đánh giá cao thần y Sở. Hôm nay, anh ấy vì một người phụ nữ mà trực tiếp tìm tới đây để tính sổ với tôi, xem ra cũng là người trọng tình, hành động theo cảm xúc tôi rất thích. “Chỉ là, yêu cầu này của thần y Sở quả thật hơi quá đáng. Nếu có thể, không biết anh có thể đổi sang cách khác không?”
Đây là bậc thang mà Mộ Phong Lâm đưa cho Sở Quốc Thiên, cũng là bậc thang anh ta tự dựng lên cho bản thân mình.
Rõ ràng anh ta muốn nhân cơ hội này để kết bạn với đối phương.
Nhưng anh ta không hề biết rằng Sở Quốc Thiên tới đây hoàn toàn không có dự định này, cũng không thể có suy nghĩ này! “Không cần thiết!” Sở Quốc Thiên không nhìn đối phương: "Tôi chỉ có yêu cầu này, anh cứ làm đi.”
Đây rõ ràng không hề nể mặt đối phương.
Không khí trong phòng càng trở nên nặng nề hơn.
Vẻ mặt Mộ Phong Lâm rất khó coi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như bình thường.
Sở Quốc Thiên nâng ly rượu lên, tự mình thưởng rượu, không quan tâm đến ai.
Về phần Lewis, anh ta ngồi ở một bên, căn bản không định tham gia vào chuyện này, giống như một người trong suốt.
Nhưng trên thực tế, thần kinh của anh ta lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng cao độ, sự lo lắng trong lòng không một từ ngữ nào có thể hình dung ra được. "Vậy nên, ý của thần y Sở là không còn cách nào để thương lượng?”
Mộ Phong Lâm buông ly rượu xuống, hỏi. "Ngay từ khi bắt đầu, tôi cũng không định tới đây tìm anh để thương lượng.
Sở Quốc Thiên nhếch miệng, nói tiếp: “Thời gian của tôi rất quý báu, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây. Mười phút, nếu trong vòng mười phút anh không làm theo ý của tôi, vậy chuyện này phải đổi một cách khác rồi. Cập nhật *nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Sở Quốc Thiên liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, nói. Mộ Phong Lâm ngồi im tại đó không nhúc nhích, khỏe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhạt.
Nhóm nhân viên an ninh đứng xung quanh người này còn căng thẳng hơn người kia.
Ngay sau đó, Mộ Phong Lâm vẫy tay, một người đàn ông mặc vest bên cạnh cúi người xuống. “Cậu chủ” “Bảo người bên ngoài giải tán hết khách ở đại sảnh đi, chặt đứt mọi cách liên hệ với bên ngoài, dù là điện thoại di động hay cách nào khác, rõ chưa?” “Đã rõ!” Người nọ đáp lời. “Mười phút, cho anh mười phút!” Mộ Phong Lâm liếc nhìn đồng hồ. “Cậu chủ yên tâm!” Người đó nói xong thì chạy nhanh ra khỏi phòng riêng.
Lần này, tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của hành động này.Mộ Phong Lâm đã từ chối yêu cầu của thần y Sở, còn về phần câu ta muốn làm gì, có thể nghĩ ra được. không nói tới chuyện giải tán hết khách khứa bên ngoài, còn muốn cắt đứt liên lạc.
Đây là muốn ra tay. "Phong Lâm, thầy Sở, chúng ta." Lewis còn muốn nói gì đó nhưng khi nghĩ tới lời của Monica, anh ta lại không biết phải bắt đầu từ đầu.
Sở Quốc Thiên không để ý tới bất kỳ ai, anh càng không thèm phản ứng lại với hành động của Mộ Phong Lâm.
Đột nhiên, Mộ Phong Lâm nở nụ cười. Cậu ta nhìn Sở Quốc Thiên, ánh mắt rất lạnh lẽo: “Thần y Sở, anh có biết tôi là ai không?"