Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 12: Chương 12: Anh không phải giám đốc sao?




“Là ai trong tập đoàn Giang thị?” Giang Ý Mạn nhẹ giọng hỏi.

“Phó giám đốc Giang Vũ Phỉ, cô có muốn gặp không?” Trợ lý hỏi.

Trợ lý nhớ ra trước đây hình như công ty có ý định hợp tác với Giang thị, nên thay vì để quầy lễ tân đuổi người, anh đã bảo cô ấy đợi trước, vội vàng chạy tới hỏi ý của Giang tổng.

Giang Ý Mạn mỉm cười, Giang Vũ Phỉ cũng thật nhanh tay, mới sáng sớm đã tới, nhưng đáng tiếc khiến cô ta phải thất vọng rồi.

“Để cô ấy đợi trong phòng tiếp tân rồi nói rằng tôi đang họp.” Giang Ý Mạn nói.

Trợ lý lập tức hiểu ý của Giám đốc. Mỗi ngày đều có vô số công ty tới cửa yêu cầu muốn hợp tác, có thể hợp tác hay không đều phụ thuộc vào lời của giám đốc Giang, muốn gặp được thần tài cũng không dễ dàng như vậy.

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Trợ lý xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Nhân tiện anh order một ít son này cho các đồng nghiệp nữ trong công ty.” Giang Ý Mạn gửi link cho trợ lý.

“Đồng nghiệp nữ nào cũng có ạ?”

Trợ lý đang tính toán, nếu mỗi người một thỏi, chi nhánh TM ở trong nước bây giờ phải có khoảng 2.000 nhân viên nữ, nhìn xong giá của thỏi son này thì trời ơi, giám đốc Giang thật chịu chi!

Tất nhiên, đây cũng là phong cách làm việc của cô ấy, cô ấy không bao giờ coi trọng tiền bạc!

“Anh nghĩ sao?” Giang Ý Mạn hỏi ngược lại.

Trợ lý hiểu ngay, vội vàng đi ra ngoài làm việc, nhưng trong lòng lại thầm ai oán thay những đồng nghiệp nam, đáng ghét, sao mình không phải là con gái!

Quầy lễ tân!

“Tổng giám đốc của các cô đã nhận được thông báo chưa vậy, thế nào rồi? Cô làm ơn giúp tôi hỏi lại được không, cứ nói tôi là phó giám đốc của Giang thị.” Giang Vũ Phỉ khoanh tay nhìn chằm chằm nhân viên phòng lễ tân.

Hôm nay Giang Vũ Phỉ cố ý trang điểm cho mình thật lộng lẫy, với sức hấp dẫn của cô, việc lấy lòng được tổng giám đốc TM chẳng phải là chuyện trong phút chốc sao?

“Tôi thực sự xin lỗi, tôi không thể phụ trách chuyện này được. Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận.” Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lắc đầu.

Vì những người đến xin hợp tác như thế này thường rất nhiều.

“Vậy sao cô không gọi điện thoại hỏi lại, chỉ cần cô nói tôi là Giang Vũ Phỉ, phó giám đốc của Giang thị, giám đốc của cô nhất định sẽ đồng ý, làm ơn giúp tôi đi mà!”

“Cô Giang, vừa rồi tôi đã nói rõ thân phận của cô rồi.” Nhân viên lễ tân vẫn thái độ như vậy.

Giang Vũ Phỉ tức giận giậm chân, thầm mắng người của công ty TM là đồ khốn khiếp, hơn nữa còn trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, bọn họ thật sự cho rằng người nhà họ Giang rất dễ bắt nạt sao?

Lúc này, Từ Phong, trợ lý của Giang Ý Mạn đi tới.

“Cô là Phó giám đốc Giang sao?” Từ Phong mỉm cười, phong thái bay bổng, có thể gọi là một mỹ nam.

Giang Vũ Phỉ nhìn người đàn ông này có khí chất phi thường, hẳn là tổng giám đốc TM! Anh ta trông thật sự rất đẹp trai, dáng người to lớn như vậy, nhìn thấy anh ta là giống như nhìn thấy thần tài.

“Xin chào, xin chào, tôi là Giang Vũ Phỉ, chắc hẳn anh là tổng giám đốc TM! Anh đẹp trai hơn trong ảnh đấy, rất hân hạnh được gặp anh.” Giang Vũ Phỉ vươn hai tay ra, uốn éo eo thon và cúi đầu chào.

Ụ!!!

Từ Phong lập tức sững sờ, anh không phải tổng giám đốc, chỉ là trợ lý của tổng giám đốc! Cô Giang này là nhận nhầm rồi?

“Tổng giám đốc của chúng tôi đang bận họp, nếu cô không vội, tôi có thể dẫn cô đến phòng tiếp tân ngồi trước.” Từ Phong không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lời nói vừa phải.

“Anh không phải tổng giám đốc?” Vẻ mặt của Giang Vũ Phỉ lập tức suy sụp.

Nhìn người này vẻ ngoài ưa nhìn, ăn mặc lại chỉnh tề sang trọng, thật sự không phải sao? Vậy lúc nãy cô ta nhiệt tình vô ích rồi.

“Tôi không phải.”

Từ Phong không giấu diếm nói rằng anh không phải tổng giám đốc, anh có thể thấy được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Giang Vũ Phỉ, khi nhìn thấy anh lần đầu tiên, vẻ mặt cô ta giống như chuột nhìn thấy miếng phô mai, nhưng khi biết được thân phận thật của anh là cô ta có một thái độ khác ngay.

Chẳng trách giám đốc Giang sắp xếp cho cô ta đợi ở phòng tiếp tân lâu như vậy, cô ta thực sự xứng đáng.

“Vậy bao giờ cuộc họp kia mới kết thúc?” Giang Vũ Phỉ sợ bị lạc nên theo sát Từ Phong.

Đây là lần đầu tiên cô đến với TM, cũng không lớn lắm, nhưng nhìn cách trang trí rất sang trọng, tất cả đồ vật đều là hàng cao cấp, một chi nhánh nhỏ mà đã thế này, vậy chắc trụ sở chính phải hoành tráng lắm.

Đến giờ Giang Vũ Phỉ mới hiểu tại sao lại có đầy công ty muốn họ đầu tư như vậy, bọn họ thật đúng là lắm tiền!

“Tôi cũng không biết.” Từ Phong nhẹ nhàng nói, ngón tay thon dài ấn nhẹ nút bên cạnh thang máy, thang máy mở ra.

Anh chậm rãi bước vào, Giang Vũ Phỉ theo sau.

“Vậy thì thuận tiện cho tôi hỏi, tổng giám đốc của anh nghĩ như thế nào về Giang thị? Tại sao đột nhiên lại nói sẽ xem xét lại? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Từ Phong nhìn về phía trước, rất bình tĩnh: “Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, không đoán được ý tứ của tổng giám đốc.”

“Anh—”

Giang Vũ Phỉ tức điên người, cô ta đường đường là phó giám đốc của Giang thị, thế mà một nhân viên của TM cũng dám ăn nói thẳng thắn như vậy với cô ta!

Giang Vũ Phỉ được dẫn đến phòng tiếp tân.

“Phó giám đốc Giang thích uống gì? Tôi sẽ cho người mang đến.” Từ Phong hỏi.

“Không cần, tôi ngồi đây là được rồi, anh có việc bận thì đi đi!” Giang Vũ Phỉ ngồi xuống nghịch điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.