Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 57: Chương 57: Bị đánh




“Bà muốn đánh tôi sao?” Giang Ý Mạn nhìn Thẩm lão phu nhân.

Thẩm lão phu nhân là chủ nhân chân chính của Thẩm gia, cho dù Thẩm Giai Nghị có ở đây thì cũng phải kiêng kị bà ba phần, nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Giang Ý Mạn, Thẩm lão phu nhân lại muốn cho người đánh cô?

Cây thước to như vậy, nếu Giang Ý Mạn thật sự bị đánh, chắc chắn sẽ bị bong da tróc thịt.

Giang Ý Mạn còn chưa kịp phản ứng lại, cây thước trong tay quản gia Trương đã trực tiếp được nhấc lên, nặng nề muốn đáp xuống lưng cô.

“Thẩm lão phu nhân muốn đánh người, xưa nay đều không cần lý do, huống chi là cô đẩy tiểu thư ngã, làm cô ấy bị thương, cô nên bị đánh một trận nặng mới phải.”

Mụ ta đã muốn dạy cho Giang Ý Mạn một bài học từ lâu rồi, từ khi cô ta vào Thẩm gia, cái nhà này càng ngày càng không có phép tắc, cô ta rõ ràng là người hầu không có thân phận, nhưng sống còn nhàn hạ hơn cả chủ nhân.

Giang Ý Mạn nắm cây thước trong tay mụ Trương, giựt lấy rồi ném đi.

“Ai da! Muốn tạo phản sao? Người đâu, mau giữ cô ta lại.” Mụ Trương tức giận đến phát điên.

Có hai người hầu đi tới, họ lập tức kìm Giang Ý Mạn lại, Tiểu Hoa và Tiểu Viên vội vàng chạy tới kéo hai người hầu kia ra, nhất định phải bảo vệ chủ nhân thật tốt, ai tinh mắt đều có thể nhìn ra Giang Ý Mạn vô tội, lão phu nhân đây là cố ý gây sự với cô.

“Ya, nhân phẩm cũng không tệ nha, còn có cả người giúp đỡ?”

Mụ Trương càng đánh càng hăng, hận không thể đánh chết Giang Ý Mạn ngay tại chỗ. Hai người này thích bảo vệ Giang Ý Mạn sao? Vậy thì đánh hết.

Tiểu Hoa và Tiểu Viên đứng che chắn trước mặt Giang Ý Mạn, lông mày nhíu chặt, thật sự rất đau, lưng nóng đến mức cả người co quắp, nhưng vì kiếm kế sinh nhai mà phải cố gắng hết mình hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.

Giang Ý Mạn được họ bảo vệ như vậy, cô rất cảm động, nhưng cô không thể đứng nhìn Tiểu Hoa và Tiểu Viên bị đánh.

“Hai người tránh ra, để mặc cho bà ta đánh tôi.”

Tiểu Hoa và Tiểu Viên lắc đầu, nhất quyết không chịu.

“Tôi đã nói là tránh ra, hôm nay không ai được phép giúp tôi.” Giang Ý Mạn gào lên, đẩy Tiểu Hoa và Tiểu Viên ra.

Cô đứng thẳng, ngẩng cao đầu để mặc cho mụ Trương đánh, có giỏi thì đánh chết cô đi, nhưng nếu không dám đánh chết, thì sau này đừng trách Giang Ý Mạn cô vô tình.

Mụ Trương càng đánh càng chột dạ, bà ta chưa từng thấy ai bị đánh mà còn đứng cười được, sức trong tay càng ngày càng nhỏ dần...

“Đừng dừng lại! Tiếp tục đánh đi, dùng sức một chút.” Giang Ý Mạn bật cười.

Cô ấy điên rồi.

“Lại còn xin được đánh? Được thôi, vậy tôi liền thành toàn cho cô.” Mụ Trương dùng hết sức lực quật cây thước về phía Giang Ý Mạn, nhưng khi bà ta vừa giơ tay lên không trung thì cây thước đã bị người ta cướp mất, kịp phản ứng lại, cây thước đã nằm trong tay Thẩm Giai Nghị.

Mụ Trương sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, kinh hãi quỳ rạp xuống mặt đất!

“Ai có thể cho tôi biết, tại sao lại đánh người không?” Thẩm Giai Nghị vẻ mặt tức giận. Anh đã tuyên bố, trong cái nhà này, ngoài anh ra thì không ai được phép đụng đến Giang Ý Mạn, vậy mà bây giờ, một quản gia lại dám làm trái? Nhìn quần áo của Giang Ý Mạn đã rách nát, trên lỗ tai chảy xuống toàn là máu, đem một cô gái yếu đuối ra tra tấn thành bộ dạng này, bọn họ không thấy cắn rứt lương tâm sao?

“Thẩm... Thẩm... Thẩm tiên sinh, là, là, là, là...” Mụ Trương sợ quá nói không ra lời.

Giang Ý Mạn cười cười, quay đầu nhìn mụ Trương đang run lẩy bẩy.

“Không phải vừa rồi rất vênh váo sao? Bà nói muốn đánh chết tôi cơ mà, bây giờ không dám đánh nữa à? Đứng dậy tiếp tục đánh đi! Nào, lên đi, thử xem có đánh chết tôi được không.” Giang Ý Mạn rống lên.

“Tôi...” Mụ Trương kinh hãi quỳ trên mặt đất.

Mọi người đều biết Giang Ý Mạn là nữ nhân do chính Thẩm tiên sinh mang về, tuy là người hầu như bao người khác nhưng thái độ của Thẩm tiên sinh đối với cô hiển nhiên là khác hẳn so với người thường. E rằng phía sau hai người bọn họ có quan hệ đặc biệt, Thẩm tiên sinh lại trở về vào lúc này, không phải nói rõ là muốn bảo vệ cho Giang Ý Mạn sao?

“Nói, chuyện gì đang xảy ra?” Thẩm Giai Nghị càng lúc càng tức giận. Anh không biết Giang Ý Mạn đã gây ra lỗi lầm gì mà bị người ta đánh ra thế này, đến cả lỗ tai cũng chảy máu, nhìn thấy là đau lòng.

“Thẩm tiên sinh, tôi...”

Không khí trong biệt thự trở lên u ám, khắp nơi đều là cảm giác chết chóc.

“Quản gia Trương, cứ nói thật ra đi.” Thẩm lão phu nhân đột nhiên lên tiếng. Thẩm lão phu nhân can thiệp vào, là đã ngầm nói sẽ cho mụ Trương một chỗ dựa, mụ ta liền tự tin, lấy hết dũng khí đứng dậy chỉ tay về phía Giang Ý Mạn.

“Là cô ta, chính tôi tận mắt chứng kiến ​​cô ta đẩy tiểu thư ngã, làm tiểu thư bị thương, cô ta là một người phụ nữ ác độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.