Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 71: Chương 71: Hay là bỏ đi?




“Xin lỗi nha, cái này là của chúng tôi, tốt hơn hết cô đừng có mà ảo tưởng đến nó.” Khắp cả nước, không ai không biết đến tài lực của tập đoàn Thẩm thị, chỉ là một kiện bình phong phỉ thuý thôi mà, việc lấy được nó đối với anh chỉ là chuyện nhỏ. Giang Ý Mạn kiêu ngạo, vươn cổ sang nói với Giang Ý Mạn.

“Ồ, có lẽ đêm nay lại làm Thẩm phu nhân mất vui rồi. Kiện bình phong phỉ thuý này sẽ thuộc về tôi, bạn trai tôi đã nói lấy nó cho tôi.” Giang Ý Mạn nháy mắt với Từ Phong, yêu cầu anh ta diễn cùng cô.

Từ Phong khổ quá mà!

Rõ ràng vừa rồi Giang đại boss nói không lấy, bởi vì giá cả sẽ cao ngất trời, chủ tịch cũng sẽ không vui đâu, vậy mà bây giờ lại đi tranh giành cùng người của Thẩm thị.

Thôi bỏ đi, anh làm sao mà hiểu được hướng đi của Boss.

“Ừ.” Từ Phong trả lời đơn giản.

“Ông xã tôi cũng nói như vậy, anh ấy sẽ lấy nó cho tôi, ông xã, có đúng không?” Giang Vũ Phỉ hỏi Thẩm Giai Nghị, bắt anh ta xác nhận.

Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Giang Ý Mạn, vừa lúc Giang Ý Mạn cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt anh lạnh lùng, giống như đang nhìn một người xa lạ, nhưng anh thấy cái nhìn của Giang Ý Mạn đối với mình không đúng lắm, rất kỳ quái.

“Ừm.” Thẩm Giai Nghị cũng rất ngắn gọn.

Vài phút trước khi bước vào trận đấu giá kiện bình phong phỉ thuý, Thẩm Giai Nghị đi vệ sinh, Giang Ý Mạn theo phía sau anh, đuổi theo Thẩm Giai Nghị đến tận cửa nhà vệ sinh nam, việc này mà để truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe. Thẩm Giai Nghị chưa từng nghĩ tới sẽ có người theo anh điên cuồng như thế, hơn nữa cô ta còn đã có bạn trai.

“Cô đang làm gì vậy?” Anh hỏi Giang Ý Mạn. Giọng điệu lạnh tanh, không có chút cảm xúc.

Giang Ý Mạn có rất nhiều điều muốn nói, nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đối tốt với Giang Vũ Phỉ như vậy, cô muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy?

Nhưng bởi vì câu hỏi lạnh nhạt của Thẩm Giai Nghị mà khiến cô đột nhiên không muốn cất lời nữa.

“Tôi xin lỗi.” Giang Ý Mạn nói xong liền rời đi.

Đây là thứ cô nợ Thẩm Giai Nghị, cô nên trả anh ta một lời xin lỗi, rồi từ nay về sau, bọn họ sẽ chỉ là khách qua đường, sau này gặp nhau cũng không cần nói thêm gì, cũng không cần mềm lòng khi gặp nhau trên thương trường, cứ thế mà đấu đá nhau đến khi chết, Giang Ý Mạn bỗng trở nên tàn nhẫn, cô nhớ rõ mục đích của mình là đoạt lại hai đứa nhỏ, chứ không phải ba của bọn chúng.

“Sao cô lại xin lỗi tôi?” Thẩm Giai Nghị nắm lấy tay Giang Ý Mạn, kéo cô lại.

Không đứng vững được, cô ngã vào trong vòng tay của anh, khuôn mặt cô dán vào lồng ngực rắn chắc, thật ấm áp, trái tim lại theo đó mà gia tăng nhịp đập.

Thì ra tựa vào ngực Thẩm Giai Nghị sẽ có cảm giác như thế này, chẳng trách Giang Vũ Phỉ lại không từ thủ đoạn để trở thành người phụ nữ của anh.

“Không có gì.”

Giang Ý Mạn thoát khỏi vòng tay anh, cô không dám ở lại nữa, vì cô sợ bản thân sẽ bị động tâm, ngay từ giây phút rời khỏi Thẩm gia, cô đã hạ quyết tâm sẽ coi anh là người xa lạ, thậm chí có thể họ sẽ là kẻ thù cả đời của nhau.

“Chúng ta từng gặp nhau sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi cô.

Anh luôn cảm thấy cô rất kỳ lạ, anh không thể nói chính xác là kì lại ở chỗ nào, nhưng khi cô vừa tựa vào ngực anh, tim anh lại đập nhanh hơn, cảm giác đó hoàn toàn khác với cảm giác khi anh ở cùng Giang Vũ Phỉ.

Thẩm Giai Nghị không biết tại sao nữa, anh nghĩ rằng bọn họ trước đây có quen biết nhau.

Giang Ý Mạn không trả lời mà bỏ đi, từ câu hỏi vừa rồi của Thẩm Giai Nghị, cô có thể đoán ra được anh đã mất trí nhớ, quên mất mọi chuyện trong quá khứ, nên anh mới không nhớ rõ cô, không nhớ rõ bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì.

Nếu không, anh làm sao có thể ngoan ngoãn, cưng chiều và chăm sóc Giang Vũ Phỉ như vậy được?

Bắt đầu phiên đấu giá cuối cùng.

Giá khởi điểm là 2 tỷ, sau đó đã được Từ Phong và Thẩm Giai Nghị nâng lên, giờ đã đạt mốc 105 tỷ, cái giá này đều cao hơn so với khả năng của mọi người, vậy nên bọn họ chỉ có thể im lặng chịu thua, ngồi nhìn hai ông chủ lớn đang trang giành đấu đá nhau.

Cái giá phải trả cuối cùng khiến Thẩm Giai Nghị và Từ Phong đều cảm thấy chột dạ.

175 tỷ là một mức giá quá cao với giá trị thật của một kiện bình phong phỉ thuý.

Rồi sau khi đoạt được về thì sẽ làm gì? Đặt nó trưng bày trong nhà sao, thật chẳng được lợi lộc gì!

“Giang tổng, cô có chắc là muốn lấy không? Hay là bỏ đi?”

“Thế nào, Thẩm phu nhân, cô còn muốn theo giá nữa không?” Giang Ý Mạn nhìn Giang Vũ Phỉ, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.